Ngày vị hôn phu của ta đến cửa từ hôn, nương của ta xúc động đến mức rơi lệ.
Hóa ra là ta không phải con ruột của bà.
Bà ta nhận nuôi ta, chỉ để giúp con gái ruột tránh tai họa.
Bà ta nói: “Giờ kiếp nạn đã ứng nghiệm, con cũng nên trở về với gia đình ruột thịt của mình.”
Ta thu xếp hành lý, mang đi không được nhiều, nhưng cũng nhẹ nhàng.
Thân mẫu của ta đợi ở cửa sau, giọng bà ấy vang to, lại đi cùng xe bò, trông chẳng khác nào một phụ nữ nông thôn không hiểu lễ nghĩa.
Nha hoàn trong phủ thấy vậy lại càng xem thường ta.
Thế nhưng, chính bà ấy lại là người đưa ta trở về kinh thành trong vinh hoa phú quý.