Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY Chương 10 CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY

Chương 10 CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY

8:13 chiều – 05/11/2024

41

“Đừng ngủ nữa, Cố Giảo.”

Thượng Tử Dự mỗi ngày đều lải nhải bên tai ta.

“Nàng ghét Từ Ngọc Châu, ta đã để bà ta phải chết rồi.”

“Thượng Vân cũng nhiều lần vô lễ với nàng, ta sẽ gả nó cho kẻ buôn bán thô lỗ, được không?”

Thi thoảng lại có tiếng hét của Thượng Vân vang lên: “Phụ thân, con không muốn lấy chồng! Con là con ruột của người mà!”

“Người đâu, đưa đại tiểu thư về, lập tức thành thân.” Thượng Tử Dự nhàn nhạt quyết định số phận của nàng ta.

“Không! Con biết sai rồi, con không dám vô lễ với mẫu thân nữa! Con biết lỗi rồi!”

Thượng Tử Dự không hề bận tâm, chỉ tiếp tục nói: “Còn Thượng Cảnh, ta sẽ đưa nó ra ngoài nuôi, coi như ta chưa từng có đứa con này.”

Hổ dữ còn không ăn thịt con, hắn thật sự đã điên rồi, ta không kiên nhẫn mở mắt.

Trên mặt Thượng Tử Dự hiện lên vẻ mừng rỡ vì mất mà lại được.

Ta đẩy hắn ra, tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay: “Đây là đồ của ngươi?”

Hắn cúi đầu, ngầm thừa nhận.

“Vậy ngươi có biết, chuỗi Phật châu này có thể đưa người về quá khứ không?”

“Ta biết, đây là vật của mẫu thân ta.”

Ta cười giận dữ: “Thế nên ngươi biết tất cả, nhưng vẫn cố tình chơi đùa ta trong lòng bàn tay!”

“Hoà ly đi, ta không thể sống cùng ngươi được nữa!” Ta cố gắng đứng dậy, nhưng hắn lại giữ ta lại.

Hắn đỏ hoe khóe mắt, ánh mắt lộ vẻ cố chấp và điên cuồng: “Ta không đồng ý hoà ly. Cố Giảo, nàng trở về quá khứ, nàng phải hiểu rằng, vốn dĩ nàng đã thuộc về ta.”

Ta bị hắn giam cầm ở cuối giường, không thể cử động.

Ta và hắn đều đã lớn tuổi, ngay cả Thượng Vân cũng đến tuổi xuất giá, còn muốn chơi trò yêu hận đan xen này nữa sao?

42

Ta đã mê man hơn mười ngày, tay chân yếu ớt, nhất thời không thể thoát thân, chỉ có thể nghe hắn ngắt quãng kể.

Mẫu thân hắn, Nguyệt Lưu Ly, là một người đáng thương. Bà sinh ra đã phải từ bỏ tình thân với cha mẹ để trở thành thánh nữ của Nguyệt fllcj.

Bất hạnh của bà bắt đầu từ khi gặp vị hoàng đế đang du hành bên ngoài.

Khi ấy, hoàng đế chỉ là một hoàng tử vô danh, cùng với phụ thân ta và cô mẫu, đến Nguyệt tộc.

Bốn thiếu niên thiếu nữ gặp nhau, cưỡi ngựa săn bắn trên thảo nguyên, uống rượu mạnh giải sầu.

Bà không biết rằng, hoàng đế tiếp cận bà có ý đồ, chỉ để đánh cắp bảo vật của Nguyệt tộc nhằm cứu tình thanh mai trúc mã của ngài là Lý Uyển Ninh, tức Lý quý phi sau này.

Còn phụ thân và cô mẫu của ta thì muốn phá vỡ liên minh của Nguyệt tộc với các bộ tộc khác.

Trong tình bạn bốn người, ba người đều mang ý đồ riêng, chỉ có Lưu Ly là người vô tội.

Sau đó, hoàng tử trở thành đế vương, đem quân tiến đánh phương Nam, diệt Nguyệt tộc.

Lúc ấy, đế vương còn quá trẻ, ngài không ý thức rằng ngài đã yêu cô thiếu nữ trong sáng như vầng trăng kia.

Nhưng cho dù sớm nhận ra tình yêu của mình, nó vẫn quá nhỏ bé trước đất nước và gia đình.

Lưu Ly từng tự mình giam cầm một đội quân trong thung lũng, nhưng chỉ dừng lại ở đó, vó ngựa của địch vẫn giẫm nát quê hương nàng.

Bà chết trong tuyệt vọng, rồi lại được hoàng đế cứu sống, nhưng bà đã mất đi toàn bộ ký ức.

Thượng Tử Dự nâng chuỗi Phật châu lên, giọng đầy bi thương: “Trong những ngày cuối đời của mẫu thân, bà luôn nắm lấy chuỗi Phật châu này, bà nói, ‘Tiểu Cửu, ta mới hiểu rằng, thế gian không có thuốc hối hận, một bước sai là sai cả đời.'”

“Về sau, ta bị phụ hoàng đưa ra khỏi cung. Lý quý phi đã yểm bùa tình lên phụ hoàng, khiến phụ hoàng nhầm bà ta là mẫu thân ta, còn xem thất hoàng tử như ta.”

43

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân tự vẫn, lại bị cha ruột bỏ rơi, quả thật số phận thê thảm, nhưng liên quan gì đến ta chứ?

Hắn cười nhạt, đưa tay vuốt ve má ta: “Cố Giảo, tại sao nàng không hề thương xót ta?”

Ta quay mặt đi, cố tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.

Hắn rút tay lại, tiếp tục nói: “Mười năm sau, ta lại gặp nàng ở nhà họ Từ, nàng đang đứng bên bờ ao ngắm cá, ta vừa nhìn đã nhận ra, hóa ra nàng, Giảo muội muội, đã lớn đến thế rồi.”

“Thật ra, ta cũng từng muốn chấp nhận số phận, tuân theo di nguyện của mẫu thân, chỉ làm một người bình thường, nên ta mới cưới Lâm Tố Chi.”

“Nhưng ta thật sự không cam lòng. Ta có thể không làm hoàng tử, không làm con trai phụ hoàng, nhưng chỉ có nàng, Cố Giảo, là người mà phụ hoàng đã hứa hẹn từ đầu sẽ thuộc về ta. Ta chỉ muốn có nàng.”

Ta mỉa mai cười: “Thế thì sao? Ngươi đúng là nực cười, miệng nói yêu ta, nhưng lại đẩy ta vào địa ngục.”

“Phải, ban đầu ta bị Lâm Tố Chi che mắt, nghĩ rằng nàng, Cố Giảo kiêu hãnh tỏa sáng khi xưa, lớn lên trở thành một kẻ tàn ác. Ta không dám đối mặt với lòng mình, không tin rằng người ta yêu lại tàn nhẫn, nên ta mới hạ nhục, lạnh nhạt với nàng, ép nàng chuộc tội thay cho Tố Chi.”

“Đến khi điều tra ra sự thật, ta lại không dám nói cho nàng biết. Bởi ta hiểu, nàng ở lại Thượng gia là để chuộc tội, một khi biết tất cả đều do Lâm Tố Chi sắp đặt, nàng nhất định sẽ không do dự rời bỏ ta, nên ta chỉ có thể giả vờ không biết gì…”

“Nếu không có Lâm Tố Chi phá hoại, chúng ta có thể đã trở thành đôi phu thê ân ái.”

“Đủ rồi!” Ta cắt ngang lời hắn, “Thế từ đầu tới cuối, kẻ ích kỷ nhất chính là hai ngươi!”

Thượng Tử Dự không phản bác, cố gượng cười: “Ta dẫn nàng đi gặp một người.”

“Nhưng trước đó…” Hắn đưa cho ta một bát cháo trắng, “Nàng lâu rồi chưa ăn gì, hãy ăn chút đi.”

44
Ta không ngờ dưới phủ Thượng gia lại có thủy lao.

Trong thủy lao, ta gặp Lâm Tố Chi, giờ đã không còn ra hình người. Nửa thân mình nàng ta ngâm trong nước, vết thương lở loét, mưng mủ, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn. Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng đối diện với ta, khiến ta giật mình.

“Ta giam nàng ta ở đây suốt mười năm.” Thượng Tử Dự đột nhiên nói.

Tâm trí ta chuyển động nhanh chóng, trong chớp mắt ta nhận ra: “Vậy ra chuỗi Phật châu đó không chỉ đưa ta về quá khứ, mà ngươi cũng đã trở về?”

Thảo nào dù ta đã cứu sống Lâm Tố Chi, lịch sử vẫn không thay đổi.

Hắn khẽ gật đầu: “Không chỉ thế, chuỗi Phật châu có thể thay đổi quá khứ, nhưng không thể làm biến mất ký ức của người Nguyệt tộc.”

Ta nhớ lại lần đầu trở về quá khứ, Thượng Vân đã chất vấn tại sao ta không cứu nó, hóa ra nó vẫn còn ký ức của cả trước và sau khi quá khứ bị thay đổi.

“Nhưng Thượng Vân giờ nó không còn khả năng ấy nữa.”

Ta không muốn truy cứu thêm.

Lâm Tố Chi co ro dưới chân ta, run rẩy cầu xin một cái chết nhanh gọn.

Ta nhại lại lời Thượng Tử Dự, “Chết là việc dễ dàng, ta muốn ngươi sống để chuộc tội.”

Ta quay sang Thượng Tử Dự: “Thả nàng ra đi.”

“Nàng định làm gì?”

Ta cười lớn: “Tất nhiên là để nàng ta làm phu nhân đại lý tự khanh, để đám con vô dụng kia được quỳ dưới gối hầu hạ nàng ta.”

Không đợi Thượng Tử Dự nói gì, ta đã xoay người bỏ đi.

Vô vị, thật vô vị.

Ta sinh ra là ngôi sao sáng được mọi người vây quanh. Nhưng ta biết, phụ thân không ưa ta, cho rằng ta là sao chổi khiến mẫu thân mất sớm. Đại ca cũng cho rằng ta ngu ngốc, hơn nữa huynh trưởng ta phải đọc sách, phải thi công danh. Ta chỉ có thể một mình lớn lên trong cô độc. Người nhà ngoại đến lấy lòng, chỉ vì ta là nữ nhi của Cố gia. Cô mẫu yêu thương ta, cũng chỉ vì lòng trống vắng giữa cung cấm, cần có thứ để bầu bạn.

Thực ra ngốc nghếch cũng không tệ, miễn là họ yêu ta, ta nào cần bận tâm đến lý do.

45
Song Hỉ sinh một cặp long phụng trắng trẻo mập mạp, phu quân nàng ấy thương yêu nàng hết mực, ánh mắt nàng tràn đầy niềm vui. Ta nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng an lòng.

Trời đất rộng lớn, ta lại không biết phải đi đâu.

Ta cưỡi ngựa phi như bay.

Thật ra, ta từng có một người thanh mai trúc mã. Năm ta mười chín tuổi, ta hân hoan chuẩn bị trở thành thê tử của huynh ấy. Rồi huynh ấy tử trận nơi sa trường, xác cuốn vào tấm da ngựa, mà ta mặc hỉ phục, đoàn rước dâu lại đi ngược chiều cỗ quan tài huynh ấy. Ta vốn không yêu thích huynh ấy nhiều, nhưng khoảnh khắc này, ta bỗng nhiên nhớ huynh ấy da diết.

Một ngụm máu trào lên cổ họng.

Những năm tháng trong nội trạch, ta đã bị bệnh nặng vài lần, dính phải mấy lần trúng độc, hao tâm tổn sức, thân thể ta từ lâu đã suy yếu.

Vị Vân lão nhân nói, ta không thể sống quá ba mươi.

Không còn hận thù để nâng đỡ, ta cảm giác mình không thể cầm cự thêm.

Ta ngã khỏi lưng ngựa, tựa như một cánh bướm bị gãy cánh. Ta nghe thấy tiếng kêu thống thiết của Thượng Tử Dự, nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống gò má ta. Đột nhiên ta thấy hắn cũng thật đáng thương, mẫu thân đã mất, phụ thân bỏ rơi hắn, và ta, cũng không còn muốn hắn nữa.

Đây chính là sự trả thù của ta dành cho hắn. Ta biến tình yêu của hắn đối với ta thành một thanh kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tim hắn. Xem đi, hắn đau đớn đến mức như sắp chết đi.

Có lẽ người ngoài sẽ nói, trả thù kiểu gì vậy, ngươi chết rồi, nam nhân đau khổ vài ngày rồi lại sống cuộc đời tự do thôi. Hắn chỉ mất đi tình yêu, còn ngươi thì mất cả sinh mạng.

Vì thế, ta cố mở to mắt, từng lời từng chữ thì thầm bên tai hắn: “Thượng Tử Dự, ngươi phải mãi mãi yêu ta, mãi mãi không được quên ta.”

Thôi được rồi, chơi như vậy thật nhàm chán.

Ta đau đớn hổn hển, Thượng Tử Dự cúi sát môi ta, cố gắng nghe rõ những lời trăn trối cuối cùng của ta. Bất ngờ, ta đưa dao găm đâm vào tim hắn: “Thượng Tử Dự, ngươi vẫn nên chôn cùng ta đi.”

Phiên ngoại

Từ nhỏ đến lớn, ta luôn có cùng một giấc mơ.

Mơ thấy một nam nhân dùng dao găm bóc từng mảnh da thịt trên cơ thể mình. Máu chảy đầm đìa cho đến khi cạn kiệt, rồi với dáng vẻ của một kẻ hiến tế, hắn ngã xuống trước mặt ta.

Ta vẫn nhớ nụ cười thê lương của hắn, hắn nói: “Cố Giảo, ta sẽ đánh đổi để nàng được làm lại từ đầu.”

Ta tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ta tên là Cố Giảo, đích nữ Cố gia. Mẫu thân khó sinh khi sinh ta, suýt chút nữa đã một xác hai mạng, may thay được thần y cứu sống. Từ nhỏ, phụ mẫu ta coi ta như ngọc ngà, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng.

Bệnh mộng mị của ta luôn khiến cha nương lo lắng, họ cầu khấn, dâng hương ở các chùa chiền cũng không có tác dụng.

Nghe đồn Cửu hoàng tử của bệ hạ đã quay về kinh thành, từ nhỏ đã xuất gia ở Thái Vân Tự, nay đã trở thành cao tăng đắc đạo. Cha nương ta như kẻ chết đuối vớ được cọc, đưa ta đến diện kiến vị cao tăng ấy.

Hắn quỳ trước Phật giảng kinh, khoác áo cà sa, vẻ uy nghiêm thiêng liêng, không ai dám xâm phạm.

“A Di Đà Phật.” Hắn chắp tay trước ngực.

Ta cũng cúi đầu đáp lễ.

Vị cao tăng ấy chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi cúi đầu giải xăm: “Đây là thượng thượng xăm, vị thí chủ này về sau sẽ một đời bình an, trường thọ vô ưu.”

Vậy là xong rồi sao?

Ta ngơ ngác để cha nương dẫn xuống núi.

Phụ thân bỗng nhiên nói: “Trước kia bệ hạ từng muốn ban hôn cho hai đứa.”

“Á?” Ta giật mình kinh ngạc.

Mẫu thân cười khẽ che miệng: “Khi đó, con ngày nào cũng chạy theo nó, gọi tiểu Cửu ca ca không ngừng.”

Ta đỏ mặt xấu hổ.

Về đến nhà, có gia nhân báo tin rằng, muội muội thứ của mẫu thân khi lên kinh chạy nạn gặp lũ quét, cùng con gái độc nhất của mình đều gặp nạn.

Ta hỏi: “Sao trước giờ con chưa từng nghe nói về người du mẫu này?”

Mẫu thân thở dài, khẽ lảng tránh: “Khi còn trong khuê phòng, ta với nàng ấy cũng không thân thiết.”

Ta không hỏi thêm nữa.

Thật kỳ lạ, từ sau khi gặp vị cao tăng ấy, ta không còn mộng mị nữa.

Ta rất nhanh cũng đến tuổi nghị thân, đặc biệt nghĩ ra ý tưởng ném tú cầu kén rể.

Người giành được tú cầu là thanh mai trúc mã của ta, Ngụy Lâm.

Ta và hắn là một đôi oan gia thật sự.

Thấy là Ngụy Lâm, ta bĩu môi: “Được thôi được thôi, ta tạm chấp nhận mà gả vậy.”

Hắn không chịu, chỉ vào mình: “Gia đây anh tuấn tiêu sái, nàng gả cho ta là được lời chứ không thiệt đâu nhé? Sao lại nói là tạm chấp nhận?”

Các a hoàn xung quanh nghe vậy đều cười nghiêng ngả.

“Được rồi, không phải là chấp nhận tạm bợ, cũng không phải là miễn cưỡng, ta rất vui vẻ gả cho chàng, mau đến nhà ta cầu hôn đi.”

“Được” Ngụy Lâm vội vàng đáp lời.

Tên này, ta biết hắn thầm thích ta từ lâu rồi!