Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY Chương 9 CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY

Chương 9 CUỘC ĐỜI TA VỐN KHÔNG NÊN NHƯ THẾ NÀY

8:13 chiều – 05/11/2024

37

Sau khi tiễn Song Hỉ đi, ta chỉ có thể chờ đợi Phật châu mang ta quay về hiện tại.

Một ngày, hai ngày, rồi đến ba tháng trôi qua, vẫn không có dấu hiệu gì sẽ đưa ta trở về.

Chuyện như vậy chưa từng xảy ra, ta không biết lại có biến cố gì xảy ra nữa đây.

Ta đành sống tạm bợ, mỗi buổi chiều khi tiểu Cố Giảo ngủ, ta lại hồn lìa khỏi xác, vô thức xuất hiện bên cạnh đứa trẻ ấy.

Hoàng thượng ngày ngày đến, cùng nó sống yên bình như một cặp cha con bình thường nơi nhân gian.

Ta chưa từng thấy một hoàng thượng như vậy, với Thái tử biểu ca, ngài chưa bao giờ lộ ra nửa phần tình cảm.

Ta cũng đã thấy Lưu Ly trong lời của cô mẫu, nàng không phải là vị Lý Quý phi kiêu ngạo ngang ngược, mà là một nữ tử rất đẹp, dịu dàng, đôi mày thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng, yếu đuối.

“Ngươi cứ lơ lửng như vậy, không mệt sao?”

Ban đầu, ta cứ tưởng đứa trẻ ấy đang nói chuyện với ai khác, nhưng tiếng đáp lại chỉ là tiếng gió xào xạc qua lá trúc.

Ta mới chợt nhận ra, chỉ tay vào mình: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”

Nó gật đầu.

Ta đột nhiên trở nên ngượng ngùng, dù sao thì ta cũng đã quen với những ngày làm hồn ma, lúc buồn chán còn tự treo ngược mình trên cành cây.

Liệu ta có để lại bóng ma tâm lý nào cho đứa trẻ này không?

“Đừng sợ, ta không ăn thịt trẻ con đâu.” Dù ta từng giết người, từng phát điên, nhưng khi tâm trí ổn định, ta vẫn rất bình thường.

Nó bật cười, mắt nheo lại: “Chưa từng có ai nói chuyện với ta như vậy. Ngươi tên là gì?”

Ta chẳng thẹn thùng mà nói thẳng tên mình: “Cố Giảo.”

“Được, Cố Giảo, ngươi có thể thường xuyên đến đây nói chuyện với ta được không?”

Nói chuyện với một tiểu tử thì có gì hay chứ? Nhưng thấy vẻ chững chạc già dặn của nó, ta không tiện từ chối, đành gật đầu một cách kiêu kỳ, dù sao ta cũng thường bị đưa đến đây vô thức.

38

Lại một lần nữa ta đi ngang qua cung điện lạ lùng ấy, lần này, hoàng đế gọi ta lại.

Mai Nhược cô cô tỏ ra rất căng thẳng, hoàng đế nở một nụ cười nhẹ, liếc nhìn nàng: “Nói với hoàng hậu, hôm nay Cố Giảo ở đây cùng trẫm dùng bữa.”

Ta có chút lúng túng, hoàng đế liền hỏi: “Sao không gọi trẫm là hoàng đế cữu cữu nữa?”

Ta thoáng cảm thấy xấu hổ, hồi nhỏ ta nghịch ngợm, dám cả gan đùa giỡn với cọp, nhưng sau khi nhà họ Cố suy bại, ta mới bắt đầu co mình lại.

Tiểu công tử lúc này đang tập tấn trong sân.

“Con thấy nó luyện thế nào?”

Ta thành thật đáp: “Chân yếu, hạ bàn không vững, không chắc chắn.”

Hoàng đế vỗ tay, giọng mang theo ý cười, lớn tiếng nói: “Không hổ danh là nữ nhi của Cố khanh, nghe thấy chưa? nhóc con, ngay cả tiểu cô nương cũng bảo con phải luyện nhiều hơn nữa.”

Dùng bữa xong, hoàng đế tặng ta một miếng ngọc bội hình cá chép: “Có rảnh thì đến chơi cùng Tiểu Cửu của trẫm nhiều một chút, nó lúc nào cũng chỉ có một mình, thật quá cô đơn.”

Quả thực ta từng có một miếng ngọc bội như thế, hiện giờ nó đang được cất trong hộp trang điểm của ta tại phòng.

Và trong ký ức sâu thẳm, dường như ta đã có một người bạn cùng chơi, ta gọi hắn là “Tiểu Cửu ca ca”…

Người đời đều biết, hoàng đế thương yêu nhất là Lý Quý phi, người ngài yêu chiều nhất là Thất hoàng tử, con của bà.

Nếu thực sự trên đời này từng có Cửu hoàng tử và mẫu tử họ, tại sao họ lại lặng lẽ biến mất, không để lại chút dấu vết?

Và rất nhanh, ta đã biết câu trả lời.

Nguyệt nương nương đã tự sát.

Người phụ nữ được hoàng đế hết mực sủng ái này lại chọn cách đau đớn nhất để ra đi.

Hoàng đế đã ban cho bà địa vị ngang với hoàng hậu, đã vì bad mà tinh tế bố trí một tòa cung riêng, cùng bà sống những ngày tháng bình dị như phu thê thường dân, không để sự đấu đá chốn hậu cung làm phiền bà.

Nhưng cuối cùng, bà vẫn dứt khoát rời đi.

“Ta chỉ cầu xin người một điều, hãy đưa Tiểu Cửu rời khỏi cung, cho nó được làm người thường, đừng để nó rơi vào vòng xoáy tranh đoạt trong cung.”

Hoàng đế khóc như một đứa trẻ, giọng nghẹn ngào không thành lời: “Trẫm hứa với nàng.”

Tiểu Cửu được bế đến, cả người mơ mơ màng màng, ta theo phản xạ đứng chắn trước mặt hắn, không muốn hắn phải thấy cảnh tượng thê thảm của mẫu phi.

39

Nhưng ta quên mất, ta chỉ là một linh hồn vô hình, hắn vẫn thấy hết mọi thứ.

Mắt Tiểu Cửu đỏ rực, nhưng cố gắng không để rơi giọt nước mắt nào.

Tiểu Cửu quỳ xuống, trang trọng cúi đầu lạy: “Nhi tử bái biệt mẫu phi.”

Nguyệt nương nương rơi lệ, bà mỉm cười an ủi. Máu trên người nàng chảy ra không ngừng.

“Lưu Ly!” Ta nghe thấy tiếng gào xé lòng của cô mẫu.

Cô mẫu lảo đảo xông vào, chẳng còn giữ nổi phong thái đoan trang của một quốc mẫu.

Nguyệt nương nương cuối cùng cũng rơi lệ, nàng nói: “Cố tỷ tỷ, ta đã nhớ lại hết rồi. Ta hận hắn lợi dụng ta, hận hắn diệt cả gia tộc ta. Nhưng ta đã cùng hắn sinh con đẻ cái, làm phu thê. Hắn là một vị hoàng đế tốt, ta không thể giết hắn, chỉ có thể lấy máu thịt của mình để cứu vớt gia tộc Nguyệt thị.”

Ngọn lửa cháy bùng lên sau lưng bà, nhưng bà quay lưng bước vào biển lửa mà không chút do dự.

Lửa cháy suốt ba ngày ba đêm, thiêu trụi tất cả, kể cả tòa Minh Nguyệt Lâu, nơi có thể nhìn bao quát toàn thành.

Nguyệt Lưu Ly, cầu vồng rực rỡ như thủy tinh mỏng manh, quả nhiên là một câu nói thành sự thật.

Tiểu Cửu cứ nhất quyết canh giữ đống tro tàn đó, không ăn không uống.

Hoàng đế bước đến, không một lời, ra lệnh cho thái giám tâm phúc ôm Tiểu Cửu đi: “Đưa nó ra khỏi cung, tìm một gia đình bình thường, đừng để trẫm biết tung tích.”

“Tiểu Cửu, đây là tâm nguyện của mẫu phi con, chúng ta phải tuân theo. Từ nay, duyên phận phụ tử giữa ta và con đã chấm dứt.”

Tiểu công tử đưa tay lên không trung, cố gắng nắm lấy chút thân tình cuối cùng, nhưng rồi tay hắn vô lực buông xuống. Hắn chẳng thể giữ lại được gì.

Với một đứa trẻ, điều này thật quá tàn nhẫn.

Hoàng đế nhét một chuỗi Phật châu vào tay hắn: “Đây là vật mẫu phi con để lại, cũng là thứ duy nhất nàng có thể dành cho con.”

Chuỗi Phật châu này giống hệt với chuỗi đang đeo trên tay ta!

Tiểu Cửu được thái giám ôm đi xa, lưng vị hoàng đế kiêu hùng bỗng dưng oằn xuống.

Ta chạy theo, Tiểu Cửu bị nhét vào trong xe ngựa, họ sẽ đưa hắn đi đến một nơi bí mật, ngay cả cận vệ của hoàng đế cũng xuất phát.

Tiểu Cửu ngây dại, chỉ cầm chặt chuỗi Phật châu.

Ta nhìn gương mặt căng thẳng của hắn, dịu giọng nói: “Ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Vị tiểu công tử bật khóc lớn, hắn nói: “Cố Giảo, đừng quên ta, ta tên là Tử Dự!”

40

Tử Dự? Hắn chính là… Thượng Tử Dự!

Ta như bị sét đánh trúng, thế giới lại lần nữa chìm vào bóng tối.

Những ký ức đã bị phong kín từ lâu bỗng chốc sống dậy.

Năm ta năm tuổi, phụ thân đang ở bên ngoài lãnh binh chinh chiến, cô mẫu lo lắng cho ta, đưa ta vào cung chăm sóc.

Trong cung, ta có Tiểu Cửu làm bạn, hoàng đế tặng ta miếng ngọc bội hình cá chép, cùng một cặp với miếng Tiểu Cửu đeo bên hông.

“Giảo Giảo, để Tiểu Cửu sau này làm phu quân của con được không?”

Khi đó, ta vẫn chưa hiểu thẹn thùng là gì, ngẩng đầu đáp: “Nếu Tiểu Cửu ca ca lớn lên vẫn đẹp như vậy, thì con đồng ý.”

Hoàng đế bật cười ha hả, nói với mọi người xung quanh: “Các vị hãy ghi nhớ, đừng để sau này con bé chối cãi.”

Sau đó, vì tận mắt chứng kiến cái chết của Nguyệt nương nương, lại thêm Tiểu Cửu bị hoàng đế cưỡng ép đưa ra khỏi cung, ta sốt cao không ngừng, mắc bệnh một trận lớn.

Sau khi khỏi bệnh, cô mẫu mắt đỏ hoe, nói bên tai ta: “Nguyệt phu nhân và Cửu hoàng tử đều đã qua đời, hoàng thượng hạ lệnh xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của hai mẹ con họ.”

“Không còn Tiểu Cửu ca ca nữa sao?”

“Đúng vậy, không còn nữa.” Cô mẫu nén lòng, “Con phải quên nó, như thế mới tốt cho nó.”

Ta vuốt ve miếng ngọc bội hình cá chép, cố gắng gật đầu.

Thế là trong thế giới của ta không còn xuất hiện Tiểu Cửu nữa, ta cũng không bao giờ nhớ đến cậu ấy nữa.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đến bên cạnh ta, hắn chính là Thượng Tử Dự, là kẻ thù mà ta hận đến mức muốn băm vằm thành ngàn mảnh.

Ta để mặc bản thân chìm trong bóng tối, không muốn tỉnh dậy nữa.

Xung quanh vang lên vô số âm thanh.

Có giọng của phụ thân, của ca ca, của cô mẫu, và của Song Hỉ…

Bọn họ đều đang khóc.

Cuối cùng, ta nghe thấy giọng của Thượng Tử Dự, hắn nói: “Cố Giảo, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ cho nàng mọi thứ, được không?”

Hắn thực sự phiền phức, ta không muốn gì nữa cả!