Ta và mẫu thân đồng thời cùng hòa ly.
Ta đã từ bỏ phu quân của ta, người mà thiên hạ ca tụng là “vô song trên thế gian, như ngọc trên cõi đời.” Lý Thế Cảnh.
Mẫu thân của ta thì đã rời bỏ phụ thân ta, Bùi Giản, kẻ kiêu ngạo, đầy thành kiến và mù quáng cả về tâm lẫn mắt.
Mẫu thân ta ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Thứ đồ vô dụng, cuối cùng thì ta đây cũng không cần phải hầu hạ hắn nữa, thật là thoải mái.”
“Nữ nhi, mẫu thân sẽ dẫn con đi ăn uống cho thỏa thích.”
“Mẫu thân ơi, chúng ta hãy mua lại phủ nhà họ Thẩm và họ Lý nhé, nơi khác con không quen ở.”
Mẫu thân và ta cùng mỉm cười, như ngầm khẳng định đã thấu hiểu ý nhau.