Ta và mẫu thân đồng thời cùng hòa ly.
Ta đã từ bỏ phu quân của ta, người mà thiên hạ ca tụng là “vô song trên thế gian, như ngọc trên cõi đời.” Lý Thế Cảnh.
Mẫu thân của ta thì đã rời bỏ phụ thân ta, Bùi Giản, kẻ kiêu ngạo, đầy thành kiến và mù quáng cả về tâm lẫn mắt.
Mẫu thân ta ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Thứ đồ vô dụng, cuối cùng thì ta đây cũng không cần phải hầu hạ hắn nữa, thật là thoải mái.”
“Nữ nhi, mẫu thân sẽ dẫn con đi ăn uống cho thỏa thích.”
“Mẫu thân ơi, chúng ta hãy mua lại phủ nhà họ Thẩm và họ Lý nhé, nơi khác con không quen ở.”
Mẫu thân và ta cùng mỉm cười, như ngầm khẳng định đã thấu hiểu ý nhau.
1
Mẫu thân của ta là người giàu nhất Đại Nghiệp, thực sự là đại phú hào.
Nhưng không ai biết điều đó.
Bà mỗi ngày chỉ mỉm cười, người trong kinh thành đều nói mẫu thân ta là một kẻ ngốc, không quản được phụ thân ta.
Quay đầu lại, gia đình đó liền bị phanh phui một vụ bê bối kinh thiên động địa.
Đại công tử nhà họ thực ra là con của mã phu của nhị gia.
Ta nói với mẫu thân: “Đại công tử đó thật đáng thương…”
Bà cười đến mắt híp lại nói:
“Tên đại công tử đó bắt nạt nha hoàn, làm cho bụng người ta to ra rồi không chịu trách nhiệm, còn ép người ta nhảy giếng tự tử.
Siêu Siêu, người như vậy có đáng thương không?”
Ta lắc đầu, tuy ta còn nhỏ nhưng đã biết phân biệt phải trái.
Khi lớn hơn một chút, mẫu thân còn dạy ta:
“Nếu con đi trên con đường của người khác, thì phải để người đó không còn đường mà đi.
Ngàn vạn lần đừng tự mình chui vào ngõ cụt, hãy trách móc người khác, ít trừng phạt bản thân mình.”
Ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Vậy còn phụ thân thì sao?”
Bà im lặng rất lâu, xoa đầu ta.
“Phụ thân của con cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi, mẫu thân không quan tâm hắn. Nhưng hắn là phụ thân của con, nếu hắn tốt với con, con cũng nên tốt với hắn.
Nếu hắn không tốt với con, thì không cần đến người phụ thân này nữa.
Siêu Siêu, con đã nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, thưa mẫu thân.”
Tuy lúc đó ta còn bé nhưng vẫn còn nhớ rất rõ.
2
Trước kia mẫu thân của ta rất yêu phụ thân, nhưng từ khi biểu cô cô trở thành góa phụ và đến ở tạm trong phủ, mẫu thân ta đã không còn yêu ông ấy nữa.
Bà không còn chờ ông dùng bữa, cũng không may áo cho ông, và chẳng còn ân cần hỏi han.
Bà nói với ta: “Trên đời này nam nhân được chia làm hai loại, một loại là người tốt, một loại là kẻ xấu.”
“Con nói phụ thân con thuộc loại nào?”
Ta chọn loại kẻ xấu, bà hài lòng gật đầu.
Khi ta mười tuổi, phụ thân đã làm cho biểu cô mang thai.
Ông chỉ vào mẫu thân mà mắng: “Cũng tại ngươi không tranh đấu được, nếu ngươi có thể sinh cho ta một tiểu nhi tử, ta có cần phải tìm đến người nữ nhân khác không?
Tu Phong, ngươi không biết đâu, mấy năm nay đêm nào ta cũng mơ thấy mẫu thân ta nhảy ra khỏi quan tài để đánh ta, nói rằng ta đã đoạn tuyệt hương khói của nhà họ Bùi.”
Ta lườm mắt, tiếp tục tập luyện bảng tính mà mẫu thân đã viết cho ta.
Mẫu thân ta vẫn chỉ cười nhạt.
“Không sao, nạp vào đi.”
Từ đó, phụ thân ta không bao giờ bước vào phòng của mẫu thân nữa, và ta có thêm một người đệ đệ không giống phụ thân.
Ta hỏi mẫu thân: “Đệ đệ này, không giống con thì không nói, sao cũng chẳng giống phụ thân nhỉ?”
Mẫu thân nói: “Phụ thân con cái tên khốn đó không thể sinh ra nhi tử được, ta đã cho hắn uống thuốc đoạn tuyệt hương khói từ lâu rồi.”
Ta kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Khi phụ thân con lần đầu dính líu với nàng ta, ta đã bỏ thuốc rồi.”
“Muốn sinh nhi tử? Không có cửa đâu, ta để hắn mãi mãi là một lão già vô dụng.”
Nhưng phụ thân ta thật sự không già, thậm chí còn được xem là người phong độ nhất kinh thành, năm xưa đỗ thám hoa cũng không phải là vô cớ.
Nhưng mẫu thân ta nói, khi xưa ông ấy trong sạch như một đóa hoa đào chờ bà hái.
Giờ không còn trong sạch nữa, nên chỉ là một lão già vô dụng.
Bà trừng mắt nhìn ta.
“Không được phản bác.”
3
Khi ta mười ba tuổi, phụ thân đã chọn cho ta một mối hôn sự.
Mẫu thân ta không đồng ý.
Ông liền đi xin thánh chỉ, khiến mẫu thân ta trở tay không kịp.
Đối diện với mẫu thân ta, ông luôn tỏ ra ngang ngược, tưởng chừng như nắm được thế chủ động, nhưng trong mắt mẫu thân, ông đã sớm không còn là gì cả.
Đó cũng là lần đầu tiên mẫu thân ta nảy sinh hận ý đối với phụ thân.
Bà nghiến răng nói: “Cái xã hội phong kiến này, cái trò chó má coi trọng quyền lực hoàng gia.”
Ta vội vã bịt miệng bà lại, nhìn đệ đệ ngây thơ đứng ngoài cửa, mắt tròn xoe và đang chảy nước miếng.
“Mẫu thân, cẩn thận kẻo tai vách mạch rừng.”
Bà nắm tay ta, lặng lẽ quay về trong viện.
Năm mười lăm tuổi, ta gả vào gia đình họ Lý bên cạnh, hắn là đệ đệ của hoàng hậu, Lý Thế Cảnh.
Trước ngày thành thân, mẫu thân đưa cho ta một bức tranh.
Ta đưa tay đón lấy, nhưng bà đột nhiên buông tay, làm rơi xuống đất.
“Siêu Siêu, người nam nhân này, con yêu thì hãy cùng phòng, không yêu thì đừng ép buộc mình.”
“Không ai được phép làm khổ con.”
“Nhớ kỹ chưa?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm tân hôn, sau khi Lý Thế Cảnh vén khăn trùm đầu của ta, hắn ôn tồn bảo hạ nhân mang đồ ăn lên.
Ánh nến đỏ chiếu lên khuôn mặt hắn, ta nhìn ngây ngẩn đến ăn hết một bát cơm.
Mẫu thân đã từng nói, ta có mọi thứ tốt đẹp, chỉ riêng việc chọn bạn đời lại giống bà, không tốt lắm.
Bà nói, phải giữ vững trái tim mình, càng là những người nam nhân đẹp trai lại càng không phải là người tốt.
Người xấu thì khỏi cần nói.
Nhưng Lý Thế Cảnh dường như khác, hắn lo ta sợ hãi, đêm tân hôn không đụng đến ta, mà sáng hôm sau lại cắt tay mình, nhỏ máu chứng minh ta trong sạch.
Có lẽ mẫu thân đã sai.
Ta đã nghĩ vậy.
4
Ba ngày sau khi về nhà phu quân, Lý Thế Cảnh sớm đã xin phép triều đình để cùng ta về thăm nhà ngoại, tuy chỉ cách vài trăm mét, nhưng hắn đã thể hiện sự chân thành của mình.
Hắn cùng ta bước chân về phủ họ Bùi, người đi đường trên phố đều không khỏi ngưỡng mộ.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hài lòng gật đầu.
Cho đến khi hắn dừng bước.
Trước mặt hắn là một nữ tử mặt mày tái nhợt, đeo khăn che mặt, không nhìn rõ dung mạo.
“Phu nhân, cô nương này có vẻ sức khỏe không ổn, hay là, chúng ta đưa nàng về phủ họ Bùi trước.
Phật nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”
Hắn thật lòng tốt bụng, ta bỏ qua sự nghi ngờ, bảo người đỡ cô nương đó vào phủ.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Khăn che mặt bị gió thổi bay, rơi vào tay ta.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến thế, nàng tên là Tần Thời Nguyệt.
Mẫu thân ta thấy ta đưa một nữ nhân về nhà, liền giơ ngón cái lên: “Nữ nhân phải giúp đỡ nữ nhân, chúng ta không cạnh tranh lẫn nhau, mà phải tương thân tương ái.
Chậc, nữ nhân này thật đẹp.”
Được rồi… mẫu tử ta vốn không thể cưỡng lại được cái đẹp.
Ta cố nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi.
Ta nói với mẫu thân rằng đây là người mà Lý Thế Cảnh nhặt về, bà lập tức biến sắc:
“Thôi rồi, mẫu tử ta chung số phận, không tìm được người nam nhân tốt.”
“Mẫu thân, người suy nghĩ tốt lên một chút, được không?
Hắn chỉ là quá nhân từ thôi.”
Mẫu thân ta không thèm nghe lời ta, thẳng thừng nói trước mặt Lý Thế Cảnh: “Tần Thời Nguyệt này cứ ở lại phủ họ Bùi đi.”
Ta cười kéo tay hắn, hắn cứng đờ mãi mới phản ứng lại.
Thật không may, Lý Thế Cảnh, ngươi đến diễn cũng làm không xong, phí công ta còn khen ngợi ngươi trước mặt mẫu thân.
Mẫu thân chìa tay đòi ta tiền.
“Mười nghìn lượng, Bùi Siêu Siêu, vẫn là mẫu thân ngươi lão làng hơn, ngươi phục chưa?!”
Ta đã thua cuộc, thua vì cứ khăng khăng tin rằng Lý Thế Cảnh là người tốt.
Ta phỉ nhổ!