Dần dần, trong kinh thành bắt đầu lan truyền những lời đồn về mẫu thân.
Họ nói mẫu thân ta điên rồi, đầu tiên là xúi giục nhi nữ hòa ly, giờ lại muốn xúi giục nữ nhân phạm tội.
Mẫu thân không sợ những lời đồn đại.
Bà tự tin khoanh tay nhìn về cổng học đường.
Nụ cười ngày càng rộng.
“Đến rồi.”
Ta quay lại theo ánh mắt của bà.
Ta cũng không ngờ rằng, người đầu tiên bước vào “Tân Nữ Tính” lại là đại phu nhân nhà họ Lý, người được ban thưởng ba bảng vinh dự trinh tiết.
“Lục Gia Uyển Dung, rất hân hạnh được gặp nàng.”
Khi nghe mẫu thân gọi tên mình, mắt bà mở to, khuôn mặt tái nhợt vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời dần dần đỏ lên.
Mẫu thân nói, bà ấy xứng đáng có tên riêng của mình, chứ không phải mang họ của nhà họ Lý.
Dù bà ấy mặc tang phục, nhưng khí chất bẩm sinh vẫn buộc bà phải nén lại nỗi cay đắng trong lòng.
Bà ấy nhìn xung quanh.
Nhìn vào nguyên tắc “Ba không bốn phải”, đôi môi mấp máy, một nén hương trôi qua, bà vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
Cái ách trên lưng bà ấy không phải vô hình, mà là có thật.
Bà một mình lẻ loi đi đến đây.
Một chiếc giày của bà rơi ra, chân chảy máu.
“Trình Tụ Phong, ta muốn mặc y phục màu hồng.
Ta muốn đọc sách, viết chữ, mở cửa tiệm.
Ta muốn… trở thành chính mình.”
Lục Uyển Dung mười lăm tuổi đã trở thành quả phụ, trong thời đại này, phụ quyền đàn áp nữ nhân.
Họ phải tuân theo việc hôn nhân mù quáng, câm lặng.
Bà bị ép mặc tang phục suốt mười lăm năm, ngày ngày tụng kinh cầu phúc trước Phật đường cho phu quân mình.
Tuổi xuân như hoa lại phải sống như một bà lão, không được tự do.
Những lời khen ngợi ở kinh thành đối với bà giống như cái búa, tương lai của bà chỉ nhìn thấy một kết thúc, mỗi ngày thân xác bị gõ liên tục xuống đất, chỉ có thể giải thoát khi hóa thành bộ xương trắng.
May mắn thay, bà vẫn còn nhiều mười lăm năm nữa.
Mẫu thân ta nói, trận chiến đầu tiên này gọi là “Phong trào giải phóng nữ nhân.”
Bắt đầu từ Lục Uyển Dung, chúng ta sẽ dẫn dắt các tỷ muội phá bỏ tàn dư phong kiến, giành lấy tự do hôn nhân, phá bỏ những bảng vinh dự trinh tiết, và bước ra khỏi nhà, làm những gì mình muốn.
9
Mẫu thân ta hành động quyết liệt, bà bắt đầu đăng thông tin tuyển dụng nữ nhân ngay trên phố chính.
Thế nhưng mỗi ngày đều như đá chìm vào đáy biển.
Điều nực cười hơn là, một đại nho nổi tiếng trong kinh thành đã xuất hiện tại học đường, dẫn theo đám học trò của mình, ngồi dưới đất mở cuộc tranh luận.
“Nữ nhân xuất đầu lộ diện, thật không hợp lễ nghĩa.”
“Không theo tam tòng tứ đức, hạ tiện!”
“Mơ tưởng tự do hôn nhân, đúng là vọng tưởng.”
…
Cả kinh thành dần dần loan tin báo, ngày càng có nhiều người đến để “giải thích” cho mẫu thân ta bằng lý lẽ, bằng cảm xúc.
Thật đáng tiếc.
Mẫu thân ta chưa bao giờ bị người khác điều khiển.
Bà nhìn từng người một, cười điên cuồng:
“Câm miệng đi! Đồ già không chết.
Mẫu thân các ngươi không phải là nữ nhân à? Các ngươi được nhặt từ nhà xí sao?
Sinh ra các ngươi, nữ nhân thực sự rất khổ cực, mười tháng mang nặng đẻ đau, lại còn phải hiền thục nạp thiếp tìm hầu phòng cho phụ thân các ngươi, vậy mà giờ các ngươi lại nói những lời này, sao không bóp chết các ngươi trong bụng luôn đi?
Sinh ra chỉ để làm nhục nhã bọn họ!
Một đám mặt người dạ thú.”
Mẫu thân nói, khi đối phương đông đảo, có thể dùng tiền giải quyết thì tuyệt đối không nói nhiều.
Mẫu thân ta có rất nhiều tiền.
Bà gọi người mang bạc đến:
“Các con, đừng vây quanh ở đây nữa, mẫu thân các con gọi về ăn cơm rồi.
Ai muốn rời khỏi học đường của ta, đến đây đăng ký, nhận phong bao lì xì.”
Tất cả im lặng, không một ai động đậy.
Mẫu thân gọi đầu bếp trong phủ, ngay tại chỗ nướng thịt cừu nguyên con.
Bà nói, bà sẽ khiến họ thèm thuồng đến phát điên.
“Siêu Siêu, con có biết điều gì làm người ta phát điên không?”
“Đó là cơn đói vô hình.”
“Đó là tư tưởng nghèo nàn của họ, những gã khổng lồ thấp bé đứng trên vai nữ nhân.”
Hương thơm lan tỏa khắp nơi, nhưng không một ai đến nhận bạc để rời đi, mặc dù quần áo của họ đã bạc màu.
Bên trong đám đông bỗng có một người đứng ra, hắn nhấp nháy môi, chầm chậm giơ tay lên cao.
“Từ khi phụ thân qua đời, mẫu thân ta một mình nuôi nấng ta, ngày ngày mong được thấy kẻ thù khuất phục.
“Kẻ thù đang làm gì? Kẻ thù đang chiến đấu cùng với lũ quân tử giả dối các ngươi, lũ thú đội lốt người mà nữ nhân đã nuôi nấng.”
“Đáng khinh!”
Hắn vung tay tát người khác mười cái, rồi bỏ chạy:
“Trình phu nhân, ta phải về nhà ăn cơm rồi.”
Hắn nói tên hắn là Ninh Viên Ngọc.
Mẫu thân mỉm cười đau lòng.
Nhìn những kẻ không chịu thay đổi, mẫu thân rút ra một tấm lệnh bài.
“Thứ gỗ mục không thể chạm khắc.
Đã vậy, mền không ăn thua, thì đổi sang cứng.
Điều động hai ngàn người đến đây.
Cho họ thấy, nữ nhân cầm đao cầm thương oai phong đến mức nào.”
Tiếng vó ngựa vang rền khắp phố.
Một nhóm nữ binh trong quân phục tiến đến.
Họ oai vệ, không hề mặc cảm tự ti.
Những cây thương trong tay họ lóe lên ánh bạc dưới ánh mặt trời.
“Bao vây họ lại, không để ai rời đi, họ phải ngồi đây đủ bảy ngày.
Tất nhiên, những ai trước đây muốn thay đổi ý định, có thể đến nhận bạc để rời đi.”
Giọng của mẫu thân không lớn, nhưng vang lên rõ ràng.
Mẫu thân nói:
“Dùng tiền để xóa đi sự tự tin của họ, dùng vũ lực để đánh gục lưng họ.
Nếu họ không thay đổi, thì mỗi ngày phải khiến họ hiểu ra, họ được nuôi lớn nhờ uống sữa của ai.”
Đám học trò gào lên:
“Trình Tụ Phong, chúng ta là trụ cột quốc gia, ngươi có thể cản được sao?
Ngươi coi pháp luật ở đâu?”
Vị nữ tướng quân dẫn đầu cúi chào mẫu thân ta, rồi quay người lớn tiếng tuyên bố:
“Chúng ta là đội quân nữ của Trưởng Công chúa, chỉ nghe lệnh của Trưởng Công chúa.
Ai có ý kiến, đợi Trưởng Công chúa về kinh, các ngươi có thể kiện lên.”
Giọng nàng đanh lại:
“Nhưng hiện tại! Các ngươi phải nghe lời Trình phu nhân.”
“Hỡi các binh sĩ, hãy cho họ thấy sức mạnh của chúng ta.”
“Hà….”
Đừng nói là bảy ngày, chỉ hai ngày là họ đã bỏ cuộc hơn nửa, đại nho còn ngất xỉu vì đói.
Hắn van xin mẫu thân ta: “Trình phu nhân, mẫu thân ta gọi ta về ăn cơm, ta có thể rời đi không?”
“Được.”
10
Nhưng sóng trước chưa yên, sóng sau lại đến.
Nhà họ Lý dẫn theo những người có đạo đức thấp kém đến học đường, không nói một lời, lôi Lục Uyển Dung ra khỏi học đường, nhốt bà vào lòng heo rồi diễu phố.
Họ buồn bã kể 3 tội của Lục Uyển Dung.
“Tội thứ nhất, không giữ đạo nữ nhân, ở mãi trong nhà.”
“Tội thứ hai, tự ý ra khỏi nhà thờ, coi thường gia quy.”
“Tội thứ ba, không sống thanh bạch, giữ gìn gia phong.”
Trước khi rời đi, họ phá hủy một phần học đường.
Đặc biệt là những cuốn sách do mẫu thân ta tự tay viết, bị giẫm nát không thương tiếc.
Khi nhận được tin, mẫu thân ta đang cùng luyện tập với đội quân nữ trên núi Nam Sơn, còn bọn họ đã diễu phố xong và trở về từ đường nhà họ Lý.
Mẫu thân rất phẫn nộ.
Ánh mắt bà rực lửa.
Bà rút thanh kiếm vừa được mài bén, đầu ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, một dòng máu chảy xuống.
Bà nhìn màu máu đỏ thẫm, kiên quyết nói:
“Siêu Siêu, mẫu thân muốn giết người.”
Sự đáp lại của bà là một tiếng động vang, không phải phản đối mà là ủng hộ.
Bóng dáng chậm rãi của bà khiến ta mãi khắc ghi, không có trang phục hoa lệ, không có đồ trang sức vàng ngọc, nhưng uy nghiêm vô cùng, không thua kém bậc nam nhi.
Chúng ta đến từ đường nhà họ Lý vào giờ Dần.
Họ đang tổ chức lễ nhận tội.
“Vớ vẩn, ta không ngoại tình, cũng không trộm cắp, các ngươi dựa vào gì mà bắt ta nhận tội?
Các ngươi, người nhà họ Lý mới là đáng chết!
Bắt chúng ta thủ tiết, đổi lấy danh tiếng trăm năm.
Ép họ sinh nhi tử, dìm chết những nữ hài tử vô tội.
Ép họ phải sống trái với tự nhiên, giữ trinh tiết.
Các ngươi là lũ sâu bọ hút máu chúng ta.
Ta, Lục Uyển Dung, dựa vào đâu mà phải sống cho cái danh các ngươi tạo ra?
Hôm nay, dù là thiên tử đến đây, ta cũng không nhận tội!”
Lời của Lục Uyển Dung chưa dứt, nhưng mẫu thân ta đã nổi giận.
Bà cúi đầu nhìn ba tấm bảng vinh dự trinh tiết cũ kỹ đứng đó.
“Tấm bảng thối của bọn nam nhân, hàng nghìn năm hôi thối không đổi.
Hừ, chỉ là một tảng đá dựng đứng, thì có gì mà tự hào?
Siêu Siêu, ở Đại Nghiệp này có bao nhiêu bảng vinh dự trinh tiết?”
“Hai trăm sáu mươi bảy bảng.”
Giọng mẫu thân yêu thương của ta dần dần vang lên, bà thì thầm:
“Hy sinh hai trăm sáu mươi bảy sinh mạng tươi trẻ.
…
Hôm nay, ta sẽ phá hủy ba tấm bảng này.”
“Phá bỏ chúng.”
Bà ra hiệu bảo chúng ta theo sát bà.
Lục Uyển Dung toàn thân nhơ nhuốc, đầu đầy lá úa và chất lỏng từ trứng gà.
Nhưng ánh mắt của nàng rất sáng.
Khi thấy chúng ta đến, nàng nở nụ cười ngớ ngẩn: “Trình Tụ Phong, ngươi đến rồi.”
Mẫu thân lắc đầu: “Không chỉ có ta.”