Thư sinh nghèo sau khi đỗ đạt, nhìn trúng của hồi môn của ta, còn muốn nạp ta làm thiếp.
Hắn tự phụ tài hoa xuất chúng xứng với giai nhân, còn ta đầy mùi tiền làm bẩn văn chương.
Thật nực cười, hắn dựa vào đâu mà cho rằng mười năm đèn sách của hắn có thể sánh bằng gia tộc ta mấy đời buôn bán!
Ta vượt ngàn dặm đến kinh thành, chính là để cho hắn hiểu.
Ta có thể giúp hắn lên quan trường, cũng có thể dẫm hắn xuống bùn.