Đại hạn ba năm, gia đình ta không thể chịu nổi nữa, ta đành bán mình vào Hầu phủ làm tỳ nữ, cầu mong chút sinh cơ cho phụ mẫu và muội muội.
Hầu phủ quy củ nghiêm ngặt, hạ nhân phạm lỗi không bị bán thì bị đánh chết, nên ta cẩn thận từng chút, trốn trong nhà hoa làm những việc khổ cực nhất, chỉ mong sống yên ổn.
Hầu gia phong lưu, thích trêu ghẹo tỳ nữ xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ chịu trách nhiệm.
Phu nhân đố kỵ, thường xuyên đánh giết những tỳ nữ bị phá thân.
Những chuyện này vốn không liên quan đến ta, cho đến một lần Hầu gia say rượu, chiếm đoạt một tỳ nữ, nhưng lại không tìm thấy người.
Bà quản sự không ưa ta, chỉ vào bụng ta đã nhô lên mà báo với phu nhân: “Con tiện tỳ này có thai, chắc chắn là trốn để sinh con của Hầu gia, muốn lấy mẹ quý nhờ con, định làm chủ tử đây.”