Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ Chương 6 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

Chương 6 TA BÁN MÌNH VÀO HẦU PHỦ

5:56 chiều – 01/08/2024

19

“Ngươi ăn thử cái này đi, Yến sào cao này là do Hầu gia đặc biệt dặn dò tiểu trù phòng làm cho ta, rất bổ dưỡng đấy!”

Xuân Hạ đặt một đĩa điểm tâm trước mặt ta.

Ta không nhận, có chút cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Xuân Hạ cười, đặt đĩa điểm tâm sang một bên, rồi từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, mở ra cho ta xem: “Hôm đó khi Hầu gia đến tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của ta, ta đã cầu xin Hầu gia, tiện thể lấy luôn khế ước bán thân của ngươi…”

Lòng ta trầm xuống, khi Hầu gia tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của Xuân Hạ, ta đã đoán rằng cô ta sẽ lấy luôn khế ước bán thân của ta, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.

“Ngươi muốn ta làm gì?”

Ta cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi.

Xuân Hạ thu khế ước bán thân lại, cười nhẹ: “Ngươi cũng không ngốc…

“Ta chẳng muốn gì nhiều, suy cho cùng chính ngươi đã nhắc nhở ta về chuyện khế ước bán thân, ta cũng nhớ ơn ngươi, điều ta muốn rất đơn giản, chính là bỏ thứ này vào thức ăn của phu nhân!”

Xuân Hạ nói rồi đặt một gói thuốc trước mặt ta.

Không cần hỏi cũng biết đó là thuốc độc.

Xuân Hạ thực sự không định để ta sống, chuyện này bất kể thành công hay thất bại ta đều phải chết.

Thành công thì ta là kẻ thế mạng, thất bại thì ta là kẻ chết thay.

Vấn đề là ta không thể từ chối, vì khế ước bán thân nằm trong tay Xuân Hạ, cô ta có thể bán ta đi cho thanh lâu kỹ viện, muốn chết cũng khó.

Ta nhìn Xuân Hạ rồi nói: “Ngươi có khế ước bán thân của ta, Hầu gia cũng biết, nếu phu nhân bị ta đầu độc chết, dù ta cắn răng không khai ra ngươi, mọi người cũng sẽ biết là do ngươi làm. Hầu gia biết, nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng biết, ngươi thể thay thế phu nhân, tuyệt đối không thể…”

Xuân Hạ nhướng mày: “Ta thật không ngờ, ngươi lại thông minh ra đấy, vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào?”

Ta cười nhạt nói: “Nếu trong điểm tâm phu nhân đưa ngươi có hồng hoa, làm ngươi sẩy thai…”

Nói đến đây ta dừng lại.

Xuân Hạ sắc mặt thay đổi, sau đó nhìn ta chằm chằm, một lúc sau mới cười nhẹ: “Lan Nhi, ngươi tiến bộ không ít khi ở bên phu nhân, Hầu gia kỳ vọng đứa con này là con trai có thể thừa kế Hầu phủ, nếu ta bị phu nhân hại sẩy thai, Hầu gia tất nhiên sẽ ra tay với phu nhân, chỉ là mất con, ta…”

Xuân Hạ trầm ngâm một lúc, giọng bắt đầu kiên định: “Đứa con này ta nhất định phải giữ, đây là hy vọng của ta…”

Ta gật đầu, đây là kết quả ta mong muốn, ta giả vờ trầm tư nói: “Ngươi có chắc đứa con này là con trai không?”

Cái gọi là bụng nhọn là con trai chỉ là lời nói dối để lừa lấy khế ước bán thân, ta không tin vào chuyện này.

Xuân Hạ lắc đầu: “Không chắc…”

Ta nhìn Xuân Hạ: “Vậy ta có một ý tưởng, ngươi muốn nghe không?”

Xuân Hạ nhìn ta, ra hiệu bảo ta nói tiếp.

20

“Thức ăn của phu nhân luôn do Tiểu Thúy phụ trách, khả năng ta hạ độc rất thấp, còn việc lợi dụng ta để vu oan cho phu nhân hạ độc ngươi, khả năng cũng rất thấp, suy cho cùng cuối cùng vẫn dễ dàng phát hiện ra là ta ra tay, và ngươi có khế ước bán thân của ta, dễ dàng trở thành gậy ông đập lưng ông…”

“Vì vậy quân cờ này dùng để hạ độc rất không khả thi, hiện tại ngươi cần nhất là một đứa con trai để củng cố địa vị, không có gì hữu dụng hơn danh hiệu mẹ của trưởng tử Hầu gia.”

Ta vừa nói vừa nhìn Xuân Hạ, Xuân Hạ gật đầu ra hiệu bảo ta tiếp tục.

Ta nói chậm rãi: “Vì vậy ta nghĩ rằng không bằng để ta ra khỏi phủ tìm cho ngươi một đứa con trai, đến khi ngươi sinh, nếu sinh con trai thì tất nhiên mọi chuyện đều vui vẻ, nếu sinh con gái, chúng ta sẽ đổi lại…”

Xuân Hạ nghe xong mắt sáng lên.

Ta tiếp tục nói: “Trong tay ngươi cũng không có người nào dùng được, quan trọng là khế ước bán thân của những người trong phủ đều nằm trong tay phu nhân, khó bảo đảm lòng trung thành của họ, không thích hợp để làm chuyện này, còn khế ước bán thân của ta đang ở trong tay ngươi, ta đi làm là thích hợp nhất.”

“Tất nhiên, sau khi chuyện này thành công, ngươi phải giao lại khế ước bán thân của ta cho ta!”

Nói đến đây, ta nhấn mạnh chuyện này.

Xuân Hạ rất dứt khoát, gật đầu ngay lập tức: “Được!”

So với việc hãm hại phu nhân, cô ta muốn củng cố địa vị hơn.

21

Sau khi đạt được thỏa thuận với Xuân Hạ, cô ta quyết định tận dụng giá trị của ta đến mức tối đa.

Vì vậy, cô ta bảo ta thêm một ít hồng hoa vào trong các món bổ dưỡng mà phu nhân gửi cho cô ta, liều lượng rất nhẹ, không đủ để làm cô ta sẩy thai, nhưng sẽ khiến cô ta đau bụng không ngừng.

Thầy thuốc đến xem mạch sẽ biết là do ngộ độc hồng hoa.

Hầu gia nổi giận, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Cuối cùng, điều tra đến những món bổ dưỡng mà phu nhân gửi qua người của ta.

Ta bị đưa đến trước mặt Hầu gia.

Ta quỳ xuống trước mặt Hầu gia, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Hầu gia với gương mặt u ám, nhìn ta chằm chằm.

Phu nhân ngồi bên cạnh Hầu gia, sắc mặt cũng rất khó coi.

Xuân Hạ nửa nằm trên ghế mềm, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, trông thật yếu đuối, thật sự khiến người ta thương xót.

“Ai sai ngươi hạ độc?”

Hầu gia lạnh lùng hỏi.

Ta cúi đầu, không nói gì.

Hầu gia cười lạnh: “Bổn Hầu không tin ngươi không mở miệng!”

Nói xong, Hầu gia ra lệnh: “Người đâu, lôi nha đầu này ra đánh, đừng đánh chết, cứ từ từ mà đánh, đánh cho đến khi ngũ tạng lục phủ của ả ta nát bấy, nhưng không cho ả ta chết, bổn Hầu muốn xem nàng ta có cứng miệng mãi không…”

Ta chỉ cảm thấy lạnh toát sau lưng, Hầu gia còn tàn nhẫn hơn cả phu nhân.

Hai gã tiểu đồng lực lưỡng tiến vào, lôi ta ra ngoài.

Xuân Hạ kịp thời lên tiếng: “Hầu gia, chuyện này cứ cho qua đi, dù sao cũng chưa gây ra sai lầm nghiêm trọng, tha cho Lan Nhi, cũng coi như là làm việc thiện tích đức cho đứa con trong bụng.”

“Lan Nhi và thiếp tình như tỷ muội, thiếp tin rằng nàng sẽ không hại thiếp, chuyện này điều tra sâu xa, thiếp lo trong phủ sẽ không yên, chi bằng bỏ qua…”

Lời này của Xuân Hạ ý tại ngôn ngoại, tuy không nói thẳng nhưng ai cũng nghe ra, Xuân Hạ đang ngầm ám chỉ chuyện này là do phu nhân làm, nếu đánh ta đến mở miệng, khai ra phu nhân, thì sẽ không thể dừng lại.

Nhưng trong mắt Hầu gia, điều này lại thể hiện sự khoan dung độ lượng, hết lòng vì chàng và vì phủ Hầu gia.

Hầu gia ngước nhìn phu nhân một cái sâu sắc.

Sắc mặt phu nhân rất khó coi, muốn giải thích nhưng lại không thể mở miệng, nếu mở miệng sẽ giống như “có tật giật mình”, phu nhân đành phải chịu đựng.