7
Tìm suốt hơn một tháng, phu nhân bên kia vẫn chưa tìm được người, lòng ta hơi yên tâm, nghĩ rằng chuyện này rồi sẽ lắng xuống, Xuân Hạ cũng coi như nhặt được một mạng.
hoa viên bẩn thỉu, người bình thường cũng không ai đến đây tìm người.
Đúng lúc ta đang mừng thầm, Hoàng bà bà đột nhiên dẫn theo hai tên tiểu tư đá tung cửa phòng ta.
Đôi mắt tam giác của bà ta quét qua ta một cái, ánh mắt dừng lại ở bụng ta hơi nhô lên, sắc mặt lập tức trở nên tàn nhẫn.
“Con tiện nhân này, hóa ra phu nhân tìm mãi là tìm ngươi.”
“Ngươi lén lút muốn đợi sinh ra con của Hầu gia, dựa vào con mà trở thành quý nhân sao?
“Nếu không có người tố cáo, thật để ngươi lừa gạt qua được rồi.”
Ta đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không hiểu Hoàng bà bà đang nói gì.
Hoàng bà bà không quan tâm, lập tức nói với hai tên tiểu tư: “Lôi con này ra đánh chết, đánh thẳng vào bụng, đánh mạnh vào!”
8
Miệng ta bị nhét giẻ, bị hai tên tiểu tử kéo lê ra tiền viện.
Tiền viện đã có một đám đông, phu nhân ngồi chính giữa, cầm tách trà uống từ tốn, ta bị đẩy quỳ trước mặt phu nhân, ánh mắt lạnh lùng của phu nhân quét qua ta.
Lúc này, Hoàng bà bà lên trước nịnh nọt nói với phu nhân: “Con tiện tỳ này có thai, chắc chắn là muốn trốn để sinh ra con của Hầu gia, dựa vào con mà trở thành quý nhân.”
Lời này vừa dứt, phu nhân đập mạnh tách trà xuống bàn, quay lại tát Hoàng bà bà một cái, khiến Hoàng bà bà ngẩn người.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, Hoàng bà bà ngay lập tức hiểu ra, bà ta chỉ nghĩ nịnh phu nhân, quên mất không được nói ra chuyện ta nghi là mang thai con của Hầu gia.
Phu nhân có thể tùy ý xử lý những tỳ nữ nịnh bợ, vì trong tay phu nhân giữ bán thân khế của họ, nhưng nếu tỳ nữ này mang thai con của Hầu gia thì khác, Hầu gia quý trọng con cái, Hoàng bà bà đã đánh động rồi.
Lúc này, ta tranh thủ nhổ miếng giẻ trong miệng, liên tục dập đầu trước phu nhân: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng… nô tỳ không có quyến rũ Hầu gia, bụng nô tỳ là do ăn quá nhiều bánh tuyết hoa nếp, nếp khó tiêu, tích tụ trong dạ dày nên phình ra…”
Vừa nói, ta vừa tìm kiếm bóng dáng Xuân Hạ trong đám đông, chỉ có Xuân Hạ mới chứng minh được sự trong sạch của ta, nhưng ta tìm trước sau ba lần cũng không thấy Xuân Hạ đâu.
Lòng ta bất an, một ý nghĩ không thể tin nổi nảy lên trong đầu.
Xuân Hạ đang lợi dụng ta.
9
Hoàng bà bà bị phu nhân mắng, đi tới bên ta, giơ tay tát ta một cái.
“Con tiện nhân, ngươi nghĩ chúng ta là đồ ngốc à? Ăn bánh tuyết hoa nếp làm phình bụng? Ngươi là nô tài làm gì có nhiều điểm tâm như vậy mà ăn? Bịa chuyện cũng phải tìm cái lý do tốt hơn chứ…”
Mặt ta nóng rát, miệng đầy máu tanh, nhưng lúc này ta không quan tâm, cố gắng bò đến bên phu nhân: “Phu nhân, người tin nô tỳ, không tin thì người có thể hỏi Xuân Hạ cùng phòng với nô tỳ, những điểm tâm đó đều do Xuân Hạ đưa cho nô tỳ…”
Phu nhân rõ ràng cũng không muốn dây dưa, quyết định thà giết nhầm trăm người còn hơn bỏ sót một người, trực tiếp nói với hai tên tiểu tư cầm gậy đứng cạnh: “Đánh chết đi!”
Hai tên tiểu tư nhận lệnh, liền tiến lên kéo ta.
Ta lộ vẻ tuyệt vọng, đồng thời biết rằng lúc này ta không thể giúp Xuân Hạ giấu nữa, rõ ràng Xuân Hạ đang lợi dụng ta, không chừng người tố cáo cũng chính là nàng, muốn ta làm kẻ chết thay.
Ta nhìn về phía phu nhân, định nói với phu nhân chuyện của Xuân Hạ, thì một giọng nói đột ngột vang lên: “Khoan đã!”
Ta quay đầu nhìn, thấy Hầu gia chậm rãi bước tới.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, phu nhân đứng dậy đón tiếp.
“Gia gia, sao người lại tới đây?”
Hầu gia phất tay, nhìn ta đang quỳ trên đất: “Vừa nghe nói có người mang thai con của bản hầu, nếu thật sự mang thai, thì phải giữ lại…”
Một lão nhân tóc bạc mang theo hòm thuốc bước tới trước mặt ta, định bắt mạch cho ta, thì một bóng người lao ra, quỳ xuống trước mặt Hầu gia và phu nhân.
“Hầu gia, phu nhân, đêm đó là nô tỳ, không phải Tiểu Lan, xin người tha cho Tiểu Lan, có phạt thì phạt nô tỳ…”
Ta quay đầu nhìn, thấy Xuân Hạ quỳ trước mặt ta, lúc này nàng khóc lóc thảm thiết.
Chưa đợi mọi người phản ứng, Xuân Hạ đã ôm bụng, làm ra vẻ buồn nôn, mọi người lại kinh ngạc, sắc mặt phu nhân xanh mét, lão đại phu luống cuống nhìn ta và Xuân Hạ, không biết nên bắt mạch cho ai trước.
Ta nhìn Xuân Hạ trước mặt, chỉ cảm thấy nàng thật đáng sợ, người mà ta từng tin tưởng hết lòng thực sự đang tính toán từng bước.
10
Không ngoài dự đoán, Xuân Hạ thật sự mang thai con của Hầu gia, trở thành tứ di nương của Hầu gia.
Còn bụng ta đúng là do ăn uống tích tụ, gây đầy hơi, lão đại phu trước khi đi còn kê cho ta một đơn thuốc tiêu hóa.
Ta nằm trên giường, toàn thân đau nhức, ngoài cửa vang lên tiếng mỉa mai của những tỳ nữ khác trong nhà hoa.
“Đáng đời, ngày nào cũng nịnh bợ Xuân Hạ, cuối cùng lại bị Xuân Hạ lừa gạt.”
“Bây giờ Xuân Hạ là tứ di nương, còn mang thai con của Hầu gia, nếu sinh được con trai, có khi mẹ quý nhờ con mà thành trắc phu nhân, còn Lan Nhi chỉ là tỳ nữ trong hoa viên, sao sánh bằng?”
“Nói cũng đúng, ngày nào cũng giúp Xuân Hạ làm việc nịnh bợ, cuối cùng chẳng được gì, thật đáng cười…”
Tiếng cười nhạo không dứt, trong đó có cả giọng mỉa mai của Hoàng bà bà.
Ta biết họ không thực sự muốn cười nhạo ta, họ chỉ không cam tâm việc Xuân Hạ trở thành tứ di nương, lòng đầy ghen tị nhưng không thể châm chọc Xuân Hạ, đành trút giận lên ta.
Ta không bận tâm đến sự chế nhạo của họ, điều làm ta kinh ngạc hơn chính là sự tính toán của Xuân Hạ, từ đầu nàng đã lợi dụng ta.
Xuân Hạ cho ta ăn nhiều bánh tuyết hoa nếp để dùng ta làm kẻ chết thay, ăn nhiều nếp dễ tích tụ gây đầy hơi, buồn nôn, rất giống mang thai.
Sau khi chắc chắn mình mang thai, nàng tìm Hoàng bà bà tố cáo ta là tỳ nữ có một đêm với Hầu gia, đồng thời nàng cũng cho người thông báo với Hầu gia rằng ta đã mang thai.
Nàng trốn trong bóng tối quan sát, nếu Hầu gia coi trọng đứa bé này, nàng sẽ đứng ra nhận.
Nếu Hầu gia không quan tâm, thì ta sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của phu nhân, bị đánh chết tại chỗ.
Nếu ta tố cáo nàng, khi ta tố cáo, nàng cũng có thời gian để chạy trốn, có thể nói nàng đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo.
Dùng ta làm kế, tránh nguy hiểm cho mình, còn ta lại ngây ngốc lo lắng nàng bị phu nhân phát hiện, nghĩ lại thật buồn cười.
Mơ màng ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, ta cảm thấy khát, định dậy rót nước uống, vừa mở mắt đã thấy có người đứng bên giường.
Ta giật mình, định hét lên, nhưng phát hiện người đó lại là Xuân Hạ, lúc này nàng đang nước mắt lưng tròng nhìn ta.