Ta và Giang Ngọc là cặp phu thê nổi tiếng yêu thương nhau nhất kinh thành.
Nhưng ta nghe thấy khi chàng ấy say rượu nói với đồng lưu: “A Như hiền lành dịu dàng, chỉ tiếc là trời sinh bị câm, cuối cùng vẫn thấy nhàm chán.”
Chẳng bao lâu sau, có người tặng cho chàng ấy một cô nương ríu rít như chim sẻ.
Giang Ngọc nói, không thể đắc tội với đồng lưu, nhận về chỉ coi như nuôi thêm một người nhàn rỗi.
Nhưng khi cô nương này kêu đau, sự lo lắng của chàng ấy không phải là giả.
Ta nhìn chàng ấy ôm lấy Trần Uyển Uyển, như nâng niu bảo vật.
Trong đầu ta bất chợt hiện lên hình ảnh chàng ấy khi còn trẻ, ánh mắt như sao, thần thái rạng ngời.
Chàng ấy nói với ta: “Ta sẽ không bao giờ chê bai A Như, càng không nhìn đến cô nương khác, ta chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp của A Như.”