Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHÂN TÌNH THẾ THÁI Chương 8 NHÂN TÌNH THẾ THÁI

Chương 8 NHÂN TÌNH THẾ THÁI

12:45 chiều – 28/07/2024

Nhớ đến tình cảm trước đây, ta muốn đến nhà lao thăm Giang Ngọc một lần.

Lương Thiếu Du lén rời khỏi nhà, đưa ta đi nhà lao.

Trong xe ngựa, ta nhìn vết thương trên ngực huynh ấy không khỏi lo lắng, chỉ vào ngực huynh: Vết thương của huynh không sao chứ?

Huynh ấy cúi xuống nhìn: “Không nặng, không sao.”

Vết thương như vậy mà không nặng sao?

Ta mím môi, dùng tay hỏi huynh ấy: Nhập ngũ vất vả lắm phải không?

Huynh ấy không phủ nhận: “Vất vả nhưng là nam nhi phải làm người tài giỏi, bảo vệ dân chúng, là đáng giá.”

Huynh ấy mang trong mình chính khí, so với thời niên thiếu càng thêm khí phách không sợ hãi.

Lúc này, ấn tượng mờ nhạt về huynh ấy trở nên rõ ràng, như thể ta vừa mới quen biết huynh.

Nhà lao lạnh lẽo, xuống xe ngựa, Lương Thiếu Du liền bảo người hầu khoác áo choàng cho ta, đi qua con đường dài tối tăm, ta nhìn thấy Giang Ngọc trong bộ áo tù, tóc tai rối bù.

Một cánh cửa ngăn cách, đã là hai thế giới.

Hắn ta thần sắc đờ đẫn, thấy ta mà không có phản ứng gì, như người mất hồn.

Lương Thiếu Du khẽ nói bên tai ta: “Đỗ Nhược Hành bị bắn chết ngay tại cung yến, Trần Uyển Uyển chết trong hỗn loạn.”

“Đỗ Nhược Hành cài rất nhiều mật thám trong triều, ông ta chết, nhiều người lộ diện, hiện tại vẫn đang điều tra xem quan viên của ông ta dính líu đến đâu, xét tội xử lý.”

Ta nhìn Giang Ngọc, không biết hắn ta đã lún sâu đến mức nào.

Người gác ngục đưa chăn ta mang đến vào phòng giam của Giang Ngọc, hắn ta vẫn không động đậy.

Ta giơ tay lên với hắn, nhưng hắn cũng không phản ứng.

Nhà lao ẩm ướt và lạnh lẽo, cơ thể của Lương Thiếu Du không nên ở lâu, ta thở dài, quay người chuẩn bị rời đi.

Phía sau vang lên giọng nói khàn khàn: “Nàng đã đúng.”

Ta dừng bước, Giang Ngọc lại nói: “Nàng hoà ly với ta là đúng.”

13

Tội mưu phản, chỉ nặng không nhẹ, nhà họ Giang không ai thoát khỏi liên lụy, ta đã nhờ người gác ngục mang chăn đến cho cha mẹ Giang Ngọc.

Nhiều hơn nữa, ta cũng không thể làm được.

Lương Thiếu Du tiễn ta đến cổng, ta muốn mời huynh ấy vào ngồi.

Huynh ấy lắc đầu từ chối: “Ta về sớm kẻo bị cha mẹ phát hiện, lại bị càm ràm.”

Ta mỉm cười với huynh ấy, ánh mắt huynh ấy thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng tránh đi.

Bất chợt ta nhớ ra chuyện huynh ấy bị đuổi khỏi trường, không biết chuyện gì có thể khiến trường không thể chịu nổi hyunh ấy.

Nghĩ đến, ta liền hỏi.

Huynh ấy không thoải mái sờ mũi: “Chỉ là đánh nhau thôi, nam nhi thường hay làm vậy.”

Chỉ là đánh nhau sao lại bị đuổi khỏi trường?

Ra hiệu bằng tay thật chậm chạp, huynh ấy vội vã chào tạm biệt, lên xe ngựa rời đi.

Ta còn nhiều thắc mắc chưa giải đáp, quay về hỏi cha mẹ.

Cha mẹ nhìn ta một lúc, rồi cười: “Thiếu Du đánh nhau để trả thù cho con, đánh mấy đứa bắt nạt con.”

Ta sững sờ, như bị đánh trúng bởi một điều chưa từng biết.

Ta vô thức viết hỏi tiếp: Đánh nhau mà bị đuổi sao?

Cha ta ho khẽ: “Gặp lần nào đánh lần đó, gần như ngày nào cũng đánh, Thiếu Du từ nhỏ đã to lớn, nắm đấm của nó…”

Hóa ra ta nợ huynh ấy không chỉ một ân tình, nhiều năm sau ta mới biết.

Lương Thiếu Du khỏi thương, lệnh điều động cũng đã xuống, huynh ấy phải về doanh trại ở phía Nam.

Mẹ huynh ấy khóc ngất, cha huynh ấy cũng đầy lưu luyến.

Ta mang bộ áo mới may, cùng lá thư viết sẵn đưa cho huynh ấy.

Nghe nói biên giới gió lớn, huynh ấy cần mặc ấm, ta chọn loại vải mềm nhất, nhồi đầy bông, áo rất ấm.

Huynh ấy bảo vệ dân chúng, cũng phải bảo vệ chính mình. Cha đã truyền nghề cho ta, cho phép ta kinh doanh, nếu thiếu tiền, huynh ấy có thể gửi thư cho ta, ta nhất định không từ chối.

Huynh ấy đọc xong thư, ánh mắt gặp ta, thần sắc xúc động, như đang giấu điều gì, nhưng chỉ nói: “Cảm ơn Miểu Như muội.”

Huynh ấy lên ngựa rời đi, bụi tung bay, bóng dáng dần nhỏ lại.

Ta nhìn huynh ấy khuất xa, tin rằng sẽ có ngày gặp lại.