Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

11:06 chiều – 04/02/2025

17

Kỳ Tu Nhiễm sau khi xem hết ký ức của ta, không nói thêm một lời nào.

Sự im lặng ấy khiến ta khó lòng chịu đựng, đành mở miệng trước: “Công tử, tất cả đều là do ta gieo gió gặt bão, dù có kết cục vĩnh viễn không được siêu sinh, ta cũng gánh vác được.”

Kỳ Tu Nhiễm khẽ cười khổ, thấp giọng nói: “Tội nghiệt nặng nề đến vậy, dù có vĩnh viễn không siêu sinh cũng chẳng thể chuộc lại.”

Sắc mặt chàng tái nhợt đến cực điểm: “Thực ra ngoài lục đạo luân hồi, còn có một đạo khác, gọi là Ác Quỷ Đạo.

Kẻ mang trọng tội, sau khi chế//t sẽ phải đọa vào đó.

Nơi ấy không chỉ có ác quỷ, mà còn có cả cẩu dữ chuyên gặm nuốt linh hồn.

Cho dù không bị quỷ khác xé xác, thì cuối cùng cũng sẽ bị cẩu dữ gặm nuốt, tan biến không còn gì cả.”

Ta chẳng hề bận tâm: “Thì sao chứ? Dù có kết cục gì, ta cũng nhận lấy.”

Kỳ Tu Nhiễm trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta.”

Ta kinh ngạc nhìn chàng.

Chàng cười mà mắt đã hoe đỏ: “Nàng vì báo thù cho ta mà chồng chất thêm tội nghiệt.

Là ta chậm trễ, nếu năm xưa ta có thể sắp xếp chu toàn hơn…”

Ta lập tức cắt lời chàng: “Công tử… không, Kỳ Tu Nhiễm, chàng đã thấy hết tất cả, chẳng lẽ vẫn không biết ta đối với chàng có tâm tư gì sao?”

Nhận ra bản thân sắp hồn phi phách tán, ta ngược lại chẳng còn sợ hãi nữa.

Nếu mọi điều xấu xa của ta đã phơi bày trước mặt chàng, vậy thì ta cũng chẳng còn cần giữ lại chút thể diện cuối cùng, ít ra phải để tấm chân tình của ta được hé lộ một lần.

Ta từng tự ti, cho rằng lòng này của ta chẳng đáng giá gì, bởi thế mà chưa từng thổ lộ.

Thực chất, ta sợ rằng khi Kỳ Tu Nhiễm biết được, chàng sẽ đuổi ta đi.

Nhưng giờ đây, ta thà để chàng vì ghê tởm ta mà thả ta rời đi.

Ta để lộ chân tình: “Chàng cứu ta, cho ta nơi nương náu.

Nhưng ta lại sinh ra loại tâm tư không nên có, là ta vọng niệm, là ta ích kỷ hẹp hòi, sao có thể liên quan đến chàng?

Kỳ Tu Nhiễm, nếu chàng đối với ta không có tâm tư đó, vậy thì đừng khiến ta tiếp tục bẽ mặt trước chàng nữa.

Cho ta một bát mì, để ta đi thôi.”

Kỳ Tu Nhiễm trầm giọng đáp: “Được.”

18

Ăn Tam Hồn Miến, Tam Hồn tận diệt.

Ta đặt đũa xuống, khẽ nói: “Công tử, bảo trọng.”

Kỳ Tu Nhiễm lại đưa tay cản ta: “Khoan đã.”

Chàng đứng trước mặt ta, giọng lạnh lùng: “Cửu cô nương, ta thân là Âm sai, không thể không ra tay thi hành hình phạt.”

Chàng từng nói, trước khi hồn phách chuyển sinh, phải đi qua địa ngục chịu tội, gột rửa hết nghiệp chướng mới có thể đầu thai.

Ta không rõ vì sao lại là chàng ra tay, nhưng nghĩ lại, dù sao ta cũng phải tiêu tan hồn phách, ai trừng phạt, hình phạt gì, cũng chẳng còn quan trọng.

Ta bình tĩnh đáp: “Mời công tử ra tay.”

Cơn đau lập tức ập đến, ta không chịu nổi mà run rẩy ngã xuống.

Bàn tay Kỳ Tu Nhiễm siết chặt ta, ta có thể cảm nhận được cơ thể mình đang bị xé rách, chia cắt.

Chàng dịu giọng nói: “Nàng nhẫn thêm một chút nữa.”

Lời vừa dứt, cơn đau lại càng tăng lên gấp bội.

Để không bật ra tiếng kêu thảm, ta đã cắn nát cả môi.

Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Tu Nhiễm bỗng đưa ngón tay cái vào miệng ta, nhẹ nhàng tách răng ta ra.

Chàng lau đi vệt máu trên môi ta, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, không đau nữa.”

Rồi chàng thản nhiên đưa tay vào cơ thể chính mình.

Ta hoảng loạn hét lên: “Đừng——!”

Nhưng vì kiệt sức, ta đã chẳng thể gượng dậy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Tu Nhiễm từ trong cơ thể mình kéo ra một dải huyết sắc.

Chàng cẩn thận từng chút một kéo nó ra, càng lúc càng dài, rồi nối nó vào một dải hắc sắc.

Lúc này, ta mới nhận ra dải đen đó vốn đang nối với cơ thể ta.

Đỏ và đen tách biệt, từng chút từng chút di chuyển.

Ta bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Nước mắt không kìm được mà tràn ra, ta điên cuồng nhào tới muốn tách chúng ra.

Nhưng ta không thể chạm vào, chỉ có thể vô ích vùng vẫy, rồi vô vọng ngã xuống.

Ta nhắm nghiền mắt, đau đớn nói: “Kỳ Tu Nhiễm, cứ để tất cả trở thành một giấc mộng không người chứng giám, chẳng phải tốt hơn sao?”

Chàng thấp giọng đáp: “Không tốt.”

19

Kỳ Tu Nhiễm đã đổi hồn phách giữa ta và chàng.

Làm xong tất cả, chàng cũng trở nên vô cùng suy yếu.

Giọng chàng khàn đi: “Cửu cô nương, nàng không phải chỉ là đơn phương.”

Ta bỗng chốc trợn trừng mắt.

Không thể nào, Kỳ Tu Nhiễm làm sao có thể cũng…

“Xin lỗi, ta ngộ ra quá muộn. Nếu không phải khi thấy nàng thành thân, trong lòng ta khó chịu, e rằng đến bây giờ ta vẫn không nhận ra.”

Dây đàn căng suốt bao năm trong lòng ta cuối cùng cũng đứt phựt, ta phẫn nộ quát: “Sao chàng có thể thấy ta thành thân?”

Kỳ Tu Nhiễm nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt của ta, dịu giọng nói: “Hôm đó ta được chút rảnh rỗi, trùng hợp lúc ấy Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đi câu hồn, ta liền nhờ bọn họ đưa ta lên nhân gian nhìn nàng một lần.

Chỉ là ta tưởng nàng và hắn tình sâu nghĩa nặng, dù trong lòng có chút ghen tuông, nhưng vẫn vui mừng cho nàng.”

Hóa ra người ta thầm mong suốt bao năm, cũng đã từng động lòng vì ta.

Chỉ tiếc, lại đến khi sinh ly tử biệt mới hay tỏ tâm ý.

Linh quang lóe lên, ta lập tức hạ quyết tâm: “Kỳ Tu Nhiễm, chàng đã nói ra rồi, vậy ta lại càng không thể chấp nhận kết cục như vậy.

Chàng đổi hồn với ta thì sao chứ?

Ta sẽ cùng chàng xuống Ác Quỷ Đạo, nếu cẩu dữ đến, ta chắn thay chàng, nếu không cản nổi, ta sẽ cùng chàng bị một con cẩu nuốt trọn.

Dù có hồn phi phách tán, ta cũng muốn cùng chàng tan biến một nơi!”

Kỳ Tu Nhiễm lặng lẽ nhìn ta, bỗng nhiên bật cười bất đắc dĩ: “Được.”

Chàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc chén nhỏ, mở nắp, đưa cho ta: “Uống đi, uống rồi sẽ không thấy đau nữa.”

Ta đưa tay nhận lấy, nhưng chợt do dự.

Bao phen lừa gạt, ta hiểu rõ Kỳ Tu Nhiễm, mỗi lần chàng nói “được” đều chỉ để trấn an ta, kỳ thực trong lòng lại có kế hoạch khác.

Ta không biết chàng tính toán điều gì, nhưng ta cũng không tin chàng, đẩy chén trở lại: “Ta không còn đau lắm nữa, chàng uống trước đi.”

Kỳ Tu Nhiễm nâng chén uống một ngụm, nói: “Yên tâm rồi chứ? Uống đi.”

Ta tiếp lấy, một hơi uống cạn.

Kỳ Tu Nhiễm thấy ta nuốt trọn từng giọt nước trong chén, bỗng nhiên đưa ngón trỏ và ngón giữa điểm lên yết hầu.

Ngay khoảnh khắc sau, chàng che miệng bằng tay áo, một mảng nước loang trên nền đất trước mặt.

Mắt ta trợn to, gào lên: “Kỳ Tu Nhiễm, chàng lại gạt ta! Chàng đã cho ta uống cái gì?”

Nói rồi, ta lập tức muốn móc họng mình.

Kỳ Tu Nhiễm nắm chặt cổ tay ta, giữ ta lại: “Ngày ta trở thành Âm sai, ta được trao một chén Mạnh Bà thang.

Ta có thể chọn quên hết ký ức kiếp trước hoặc không.

Nhưng ta không muốn quên nàng, thế nên ta chưa từng uống.”

Ta bấy giờ mới ngộ ra, chàng đã hiểu rõ tính ta.

Nếu không phải sớm có dự định, sao có thể sau khi đổi hồn mới bộc lộ tâm ý?

Kỳ Tu Nhiễm, chàng còn tàn nhẫn hơn cả ta.

Ta còn muốn nôn ra, nhưng khi cố gắng giãy dụa, lại cảm thấy có thứ gì đó đang rời xa ta.

Ta sững sờ hồi lâu, nhìn người trước mắt, lẩm bẩm: “Ngươi là ai?”

20

“Ngươi là ai?”

Người trước mặt ta cười nịnh nọt: “Tiểu nhân là Âm sai, đến dẫn ngài đi đầu thai.

Ngài công đức sâu dày, không vướng tội nghiệt, không cần chuộc tội, có thể lập tức chuyển sinh.

Đúng lúc nửa canh giờ sau là một thời khắc hiếm hoi, xin mời ngài theo tiểu nhân đến Luân Hồi Đài.”

Ta theo Âm sai đi về phía Luân Hồi Đài, suốt chặng đường lòng trống rỗng, bất an vô cùng.

Nhưng ta không biết mình bất an vì điều gì.

Giữa dòng suy nghĩ mông lung, một loạt tiếng xích sắt va chạm “loảng xoảng” kéo ta về thực tại.

Có hai người đang đi đến, một người cũng mặc y phục Âm sai, còn kẻ kia bị một chiếc áo choàng đen phủ kín, trên người xiềng mười mấy sợi xích lớn nặng nề.

Tiếng vang chính là do xiềng xích kéo lê trên đất.

Ta ngỡ ngàng nhìn người nọ khó nhọc lê từng bước chậm rãi, vô thức cất tiếng hỏi: “Vì sao lại đối xử với hắn như vậy?”

Âm sai dẫn đường khinh bỉ đáp: “Tên này tội nghiệt chồng chất, thế này đã là nhân nhượng cho hắn rồi.

Chờ hắn xuống Ác Quỷ Đạo, còn có khổ sở hơn đang đợi!”

Nói rồi, hắn còn phun một ngụm nước bọt: “Xui xẻo! Ngài chớ để ý đến hắn, kẻo làm lỡ giờ đầu thai, ảnh hưởng đến vận số kiếp sau.

Cô nương ngài… Ấy, sao ngài lại khóc?”

Ta đang khóc sao?

Ta bối rối lau mặt, nước mắt đã thấm ướt cả bàn tay.

Nhưng vì sao ta lại khóc?

Ta chẳng phải đã chế//t rồi sao?

Đã không còn hô hấp, vậy cớ gì lòng lại quặn thắt đến nghẹn thở?

Càng nghĩ, ta càng thấy bức bối, quỳ rạp xuống đất, ôm ngực nức nở, liên tục đấm vào lồng ngực: “Sao lại như vậy?

Ta vì sao lại khóc?”

Đột nhiên, bàn tay ta đang đấm ngực bị nắm chặt.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu.

Người khoác áo choàng đen cúi xuống, đôi tay bị xiềng xích, chỉ có thể dùng ngón cái nâng cằm ta, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Ta nhìn chàng, môi run run, lại chẳng thể thốt ra một lời nào.

Chàng dịu dàng thúc giục: “Mau đi đầu thai đi, đừng lỡ mất giờ tốt.”

Ta nức nở đứng lên, theo Âm sai đến Luân Hồi Đài.

Chỉ cần nhảy xuống, ta sẽ được chuyển sinh vào một gia đình giàu có, có một đời bình an suôn sẻ.

Nhưng ta chẳng hề có lấy một chút vui mừng, mà chỉ mãi nghĩ về người ta vừa gặp.

Ta chần chừ mãi, không nhảy xuống.

Âm sai sốt ruột thúc giục, sợ làm lỡ giờ, bèn trực tiếp đẩy ta xuống.

Khoảnh khắc rơi xuống, ta dường như nhớ ra điều gì đó.

Hai chữ chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại bên môi——

“Tu Nhiễm.”

21

Tam Hồn Miến, Tam Hồn Diệt, thân này đã thuộc về âm gian.

Diêm La mười điện phán một lần, công đức tội nghiệt tự hiển lộ.

Dao sơn hỏa hải bước qua hết, có hối hận khoảnh khắc năm nào?

Mạnh Bà thang, một chén cạn, ký ức xóa sạch trước đài luân hồi.

Đừng mong mơ mộng tiếp nhân duyên…

– Hoàn –