Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

11:06 chiều – 04/02/2025

13

Tần Thiếu Chinh bại nhanh hơn ta tưởng.

Hắn chật vật không chịu nổi, bị trói cùng tàn quân bại tướng.

Nhìn thấy ta cưỡi ngựa chiến của Đột Quyết, ngang nhiên trò chuyện với Triệu Chấn Đình, hắn kinh hoàng đến không thể tin.

Biên thành đã thất thủ, ta cũng không cần phải giả vờ nữa.

Ta cố ý tiếp cận Tần Thiếu Chinh, gả cho hắn, chỉ để moi tin quân cơ, từ trong tiếp ứng, giúp Đột Quyết công thành.

Nhưng Tần Thiếu Chinh miệng rất kín, dù say khướt cũng chưa từng để lộ nửa lời về quân vụ.

Ta đã mất rất nhiều thời gian mới có thể sắp đặt kế hoạch này.

Tần Thiếu Chinh vốn háo sắc, nếu hắn thật lòng chung thủy với chính thê ở kinh thành, e rằng ta chẳng có cơ hội tiếp cận.

Kẻ bạc tình, có kết cục thế này cũng không oan uổng gì.

Triệu Chấn Đình thắng lợi nhưng không cậy công.

Hắn cười, tâng bốc ta:

“Chiến thắng lần này, đều nhờ kế sách của Cửu cô nương.

Người Hán các ngươi có câu ‘Nhất nhật phu thê bách nhật ân’, vậy Tần tướng quân xin giao cho Cửu cô nương toàn quyền xử trí.”

Thực chất, hắn đang dò xét xem ta có lòng thương xót hay không.

Ta không trả lời, chỉ ra lệnh cho hắn làm một chuyện khác:

“Truyền lệnh đi, đồ thành.”

Tần Thiếu Chinh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, phẫn hận nhổ thẳng vào ta một bãi nước bọt:

“Độc phụ!”

Triệu Chấn Đình thoáng sững sờ, hắn thậm chí ngỡ bản thân nghe lầm, bèn hỏi lại:

“Ngươi vừa nói gì?”

Bị mắng là độc phụ, vậy thì ta dứt khoát đội danh này lên đầu.

“Ngươi chẳng phải nói quân lính trấn thủ đã hết sạch lương thực, Tần Thiếu Chinh còn hạ lệnh đồ thành làm quân lương sao?”

Ta khẽ nhếch môi:

“Từ giờ trở đi, chuyện này không còn là lời đồn nữa, mà chính là sự thật.”

Tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, cát vàng biên thành nhanh chóng nhuốm đỏ.

Triệu Chấn Đình thở dài cảm thán:

“Không ngờ, Cửu cô nương lại có thể làm đến mức này vì Kỳ Tu Nhiễm.”

Ta lạnh giọng quát hắn:

“Đừng nhắc đến tên chàng.”

Dưới chân đã là biển máu.

Ta và Triệu Chấn Đình cùng ngồi trên ngựa, trên người không vướng chút bụi bẩn.

Thế nhưng ta lại cảm thấy chúng ta vô cùng dơ bẩn.

Quá bẩn.

Đến mức, ngay cả gọi tên chàng cũng là một sự báng bổ.

14

Kỳ Tu Văn giở lại trò cũ, hết lần này đến lần khác tế trời cầu mưa, nhưng đều thất bại.

Lương thảo cạn kiệt, lại thêm lời đồn về việc lấy dân thường làm quân lương ngày càng lan rộng, quân Đột Quyết chỉ mất vài tháng đã đánh thẳng vào kinh thành.

Cấm quân trong thành vốn khó công phá, nhưng Đột Quyết đánh đâu thắng đó, nhuệ khí dâng cao, binh sĩ dũng mãnh vô cùng.

Khi phá được hoàng thành, cung nhân sớm đã tứ tán chạy trốn.

Chỉ còn lại một mình Kỳ Tu Văn vẫn cố thủ bên ngai vàng, không chịu rời đi.

Triệu Chấn Đình sải bước đến, một cước hất văng hắn khỏi long ỷ.

Kỳ Tu Văn lăn từ bậc thềm xuống, vừa vặn ngã ngay bên chân ta.

Ta giẫm lên lưng hắn, khẽ nhếch môi cười mỉa: “Lâu rồi không gặp, bệ hạ.”

Kỳ Tu Văn trừng mắt nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc cũng nhận ra: “Là ngươi… tiện nhân! Lẽ ra năm đó ta phải giết ngươi!”

Ta cười lạnh, sửa lại lời hắn: “Ngươi không phải không giết ta, mà là giết không được ta.”

Ta vung tay hất văng chiếc kim quan khắc rồng trên đầu hắn, giọng đầy hận ý: “Ngươi vốn ghen ghét Kỳ Tu Nhiễm được lòng dân, bèn lập mưu lợi dụng chuyện cầu mưa, một mũi tên trúng hai đích, vừa củng cố ngôi vị vừa bức chàng vào chỗ chế//t.

Ngươi không phải xem trọng giang sơn của mình nhất sao?

Vậy ta sẽ hủy hoại non sông của ngươi, cho ngươi nếm thử cảm giác làm kẻ mất nước!”

Những năm qua, ta đã bao lần hồi tưởng lại mọi chuyện năm đó.

Đến khi bản thân vì báo thù mà bất chấp thủ đoạn, trở thành một kẻ độc ác nhẫn tâm, ta mới thấu hiểu suy tính của Kỳ Tu Văn.

Quả nhiên, hắn không cam lòng, nghiến răng nói: “Kỳ Tu Nhiễm chẳng qua là kẻ đạo đức giả!

Miệng nói không màng vương vị, bên ngoài dựng một quán mì rách nát, thực chất là mưu đồ thu phục lòng dân.

Nếu hắn thật sự không dòm ngó ngôi báu, thì ngay từ đầu nên tự vẫn để chứng minh trong sạch…”

Ta không còn muốn nghe những lời điên cuồng của hắn nữa, liền rút dao găm từ trong tay áo, dứt khoát cứa qua cổ họng hắn.

Máu nóng bắn lên mặt ta, nhưng ta chẳng thèm để tâm, chỉ cúi xuống nhìn Kỳ Tu Văn giãy giụa trong vũng máu.

Đợi đến khi hắn nuốt hơi thở cuối cùng, ta buông dao, hờ hững nói với Triệu Chấn Đình: “Thù của ta đã báo xong, phần còn lại không liên quan đến ta nữa.

Từ nay đường ai nấy đi.”

Ta xoay người rời đi, nhưng bỗng thấy ngực lạnh buốt.

Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện thanh kiếm của Triệu Chấn Đình đã xuyên qua ngực ta.

Mũi kiếm phản chiếu ánh vàng của đại điện, chói mắt đến mức khiến ta hoa cả mắt.

Trong khoảnh khắc sững sờ, chuôi kiếm đã chạm vào lưng ta.

Lưỡi kiếm xuyên thẳng qua thân thể, giọng nói của Triệu Chấn Đình vang lên ngay bên tai: “Xin lỗi, Cửu cô nương, ngươi quá thông minh, cũng quá tàn nhẫn.

Ta không thể giữ ngươi lại.”

Ta không ngạc nhiên khi hắn ra tay.

Ngay từ lúc bắt tay với hắn, ta đã dự liệu trước kết cục này.

Hắn đổi triều thay đại, lên ngôi xưng đế.

Ta báo thù xong, nguyện rơi vào địa ngục.

Ta vốn không có ý định sống tiếp.

15

Linh hồn rời xác, ý thức của ta dần mờ đi.

Đến khi mở mắt lần nữa, ta lại nhìn thấy Kỳ Tu Nhiễm.

Chàng vẫn giống như trước đây, đang bận rộn bán mì.

Ta chắc chắn đây chỉ là ảo giác trước khi ta hoàn toàn tiêu tán.

Một người như Kỳ Tu Nhiễm, công đức đầy mình, sao có thể đến Diêm La điện luận công tội, càng không phải chịu khổ trong mười tám tầng địa ngục?

Chàng hẳn đã sớm đầu thai, sống một đời an yên rồi.

Mà ta, tội nghiệt chồng chất, sợ rằng không bao giờ có cơ hội siêu sinh.

Nhưng dù chỉ là ảo ảnh, có thể gặp lại chàng một lần cũng tốt.

Ta không dám lên tiếng, chỉ rón rén từng bước tiến đến gần chàng.

Ta muốn nhìn chàng rõ hơn, gần hơn.

Trên bếp bày mấy hàng bát mì, Kỳ Tu Nhiễm múc mì từ nồi lớn, từng bát từng bát đặt xuống, sau đó đưa một bát cho ta.

Chỉ là ngay lúc ta sắp đón lấy, chàng đột nhiên thu tay về, kinh ngạc thốt lên: “Cửu cô nương?”

Ta bàng hoàng, người trước mắt không phải là ảo ảnh, mà là thực sự tồn tại!

Đôi mắt ta lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: “Công tử…”

Nhưng sắc mặt Kỳ Tu Nhiễm thoáng cái đã trầm xuống, ánh mắt đầy bi thương, giọng nói cũng khẽ run: “Cửu cô nương, sao nàng lại xuống đây nhanh như vậy?”

Ta nghẹn lại, không biết phải trả lời thế nào.

Kỳ Tu Nhiễm thấy ta ấp úng không nói, tưởng rằng ta đã trải qua chuyện gì khó bề mở miệng, liền không ép hỏi nữa.

Chàng lại cười phóng khoáng: “Công tử nhà nàng bây giờ đã làm Âm sai, ở địa phủ cũng xem như có chút quan hệ. Nàng đã xuống đây rồi, ta sẽ đi nói với mấy vị quản sự, nhất định sẽ giúp nàng đầu thai vào một nhà tốt.”

Thấy chàng vẫn ung dung tự tại như vậy, ta cũng lau đi nước mắt, muốn như khi còn sống mà thay chàng bưng mì.

Kỳ Tu Nhiễm lại gạt tay ta ra: “Cửu cô nương, mì này nàng không thể động vào.”

Thì ra, mì mà Kỳ Tu Nhiễm đang bán bây giờ gọi là Tam Hồn Miến.

Người khi chế//t, nếu còn chấp niệm chưa thể xuống địa phủ, có thể nán lại một thời gian, đến khi Âm sai đến câu hồn mới phải đi.

Còn nếu không còn vướng bận, không còn ràng buộc, sau khi chế//t liền trực tiếp nhập âm gian, trước tiên ăn một bát Tam Hồn Miến.

Người có tam hồn thất phách, trong tam hồn lại có ba ngọn hồn hỏa.

Mì trôi xuống bụng, hồn hỏa tức khắc tiêu tán, hồn phách cũng từ đó mà hoàn toàn về âm phủ.

Tam Hồn Miến, Tam Hồn Diệt.

Cái gọi là “ăn no rồi lên đường”, ăn chính là bát mì này, còn đường đi chính là đường xuống hoàng tuyền.

Cho nên ta không thể động vào Tam Hồn Miến, nếu đã chạm tay, tức là ta phải tiếp tục đi, không thể ở lại bên chàng nữa.

 

16

Kỳ Tu Nhiễm bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh để cùng ta ôn chuyện.

Chàng ngồi đối diện ta, chăm chú nhìn ta thật lâu, rồi cười nói: “Tiểu nha đầu đã lớn rồi, càng lúc càng xinh đẹp.”

Ta cũng ngẩn ngơ nhìn chàng, muốn nhìn cho thỏa nỗi tương tư suốt bao năm âm dương cách biệt.

Kỳ Tu Nhiễm quan sát tỉ mỉ, hiển nhiên là vẫn nhớ rõ diện mạo năm đó của ta: “Nốt ruồi dưới mắt nàng trước đây là màu đỏ, vậy mà mấy năm trôi qua lại hóa thành đen, quả nhiên nữ đại…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi: “Cửu cô nương, rốt cuộc hồn phách của nàng làm sao vậy?”

Giọng quát của chàng khiến ta chấn động, theo bản năng co người lại, chột dạ đến mức không thể thốt thành lời.

Không ngờ chỉ từ một nốt ruồi mà chàng cũng có thể nhận ra điều bất thường.

Người sống trên đời, công đức tội nghiệt đều khắc trên hồn phách.

Màu đỏ là công đức, màu đen là tội nghiệt.

Ta chính tay giết chế//t chỉ một mình Kỳ Tu Văn, nhưng chiến loạn là do ta khơi mào, đồ thành cũng là do ta ra lệnh.

Vong hồn chất chồng, dù Triệu Chấn Đình cũng có phần trách nhiệm, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, những sinh mệnh đó cuối cùng vẫn phải tính lên đầu ta.

Hồn phách ta, hẳn đã đen kịt rồi đi.

Ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không tự chủ được mà đưa tay che mặt, hoảng loạn nói: “Công tử, chàng đừng nhìn nữa…”

Kỳ Tu Nhiễm lại không chịu bỏ qua: “Ta biết nàng vốn thiện lương, nhất định có ẩn tình. Cửu cô nương, nàng hãy nói thật với ta, nếu có oan khuất, công tử đây sẽ vì nàng mà giành lại công bằng.”

Ta ngẩn người, không đáp.

Nói thật?

Chẳng lẽ ta phải nói rằng vì báo thù Kỳ Tu Văn, ta trước tiên cam chịu làm thiếp, sau đó lại dùng chính thân xác mình làm cầu nối dẫn quân địch vào thành, rồi cuối cùng còn đồ sát dân chúng để tế cờ?

Có thể nói sao?

Có nên nói sao?

Có cần phải nói sao?

Không thể nói.

Không nên nói.

Không đáng nói.

Ta chỉ có thể cắn chặt răng, cố chấp nói: “Công tử yên tâm, ta không có gì oan khuất cả.”

Kỳ Tu Nhiễm thấy ta quyết không hé lời, lạnh nhạt hỏi: “Nàng thật sự không nói?”

“Phải.”

Chàng thở dài một hơi, thanh âm nặng nề: “Vậy thì ta tự mình xem.”

Nói đoạn, chàng bất ngờ kết ấn trước ngực, nhẹ giọng: “Thất lễ rồi.”

Ta hoảng hốt muốn ngăn cản, lập tức đưa tay kéo lấy chàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào chàng, ta bỗng nhiên không thể động đậy.

Quá khứ như dòng nước lũ, cuồn cuộn trào về trước mắt.

Ta biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi nữa.

Nơi bếp lò phủ đầy hơi nước, chiếc khăn voan đỏ thẫm, âm mưu cùng Triệu Chấn Đình, Kỳ Tu Văn bị cắt cổ…

— Mọi ký ức của ta, Kỳ Tu Nhiễm đều đã thấy rõ.