9
Ta đến biên thành phía tây bắc, mở một quán mì.
Quán mì đơn sơ, chỉ bày bốn chiếc bàn, tám chiếc ghế dài.
Nhưng nước dùng mỗi nồi đều được hầm từ thịt hươu, thịt hổ và gà nguyên con.
Không chỉ ngon miệng, mà còn vô cùng bổ dưỡng.
Trong thời gian ngắn, khách đến ăn nườm nượp, tiếng tăm truyền xa.
Ngay cả binh lính trong quân doanh cũng trở thành khách quen của quán mì.
Mỗi lần ăn xong, họ lại tinh thần sung mãn, luyện binh càng thêm hăng hái, tiếng hô chấn động cả trời.
Ta chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc danh tiếng của quán cũng truyền đến tai Đại tướng quân trấn giữ biên cương —— Tần Thiếu Chinh.
Ngày Tần Thiếu Chinh đến ăn mì, ta đặc biệt cho chàng phần mì lớn hơn bình thường.
Bát mì nóng hổi, lượng mì nhiều hơn thường lệ, lúc bưng lên, ta vô ý bị bỏng tay.
Tay run lên, bát mì tức thì rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước mì nóng bắn lên đôi hài thêu của ta.
Ta hoảng hốt lùi lại, không cẩn thận ngã thẳng vào lòng Tần Thiếu Chinh.
Chàng đỡ ta đứng vững, sau đó mới buông tay xin lỗi: “Mạo phạm rồi.”
Ta đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Không sao, không sao.”
Lúc nấu mì lần nữa, ánh mắt ta không tự chủ mà cứ lén nhìn về phía Tần Thiếu Chinh.
Hơi nóng bốc lên lượn lờ, lại khiến mặt ta càng thêm nóng.
Nửa tháng sau, ta đội phượng quan, khoác hà phục, bước chân vào cửa tướng quân phủ.
Tần Thiếu Chinh ở kinh thành đã có chính thê, là một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối.
Ta thân phận đơn bạc, thật khó mà sánh cùng nàng.
Lễ thành hôn của ta cùng chàng tuy long trọng, nhưng thực chất chẳng qua chỉ là ta trở thành ngoại thất của chàng ở biên thành mà thôi.
Nến đỏ chập chờn, sóng gấm cuộn trào.
Tần Thiếu Chinh thỏa mãn, vững vàng cam kết: “Đợi ta về kinh bẩm báo, nhất định sẽ xin thánh chỉ, để nàng được nâng lên làm bình thê.”
Ta đỏ mặt tựa vào lòng chàng, e ấp đáp: “Thiếp có thể ở bên cạnh tướng quân, đã là mãn nguyện.
Danh phận gì đó, chẳng còn quan trọng.”
Miệng đầy nhu tình mật ý, nhưng bàn tay giấu sau lưng lại siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Ta phải nhẫn, phải chờ đợi một thời cơ.
10
Văn Đức năm thứ tư, cả nước đại hạn.
Cả thành không còn lấy một con chuột, đến cả vỏ cây cũng bị lột sạch.
Quân doanh cũng đã cạn kiệt lương thực, trong khi ngoài thành, quân Đột Quyết như hổ rình mồi, thừa cơ khiêu khích.
Thế cục gian nan, ngoài thành là kẻ địch sẵn sàng tấn công, trong trại là tướng sĩ đói khát chờ tiếp tế.
Nhưng quân lương vẫn chậm chạp chưa đến.
Để phòng ngừa Đột Quyết thừa lúc binh sĩ kiệt quệ mà công thành, nửa tháng trước, Tần Thiếu Chinh đã hạ lệnh giết đi bốn con chiến mã còn lại để làm lương thực.
Thậm chí, ngay cả máu ngựa cũng không bỏ phí, sai đầu bếp hấp lên, miễn cưỡng làm một bữa ăn.
Tần Thiếu Chinh vẫn ngồi trấn giữ quân doanh, đã hai tháng chưa hồi phủ.
Ta độc thân phòng vắng hai tháng, rốt cuộc cũng xác định —— giờ khắc ta chờ đợi bấy lâu, chính là lúc này.
Phản phệ mà Kỳ Tu Nhiễm từng tiên đoán, đã đến.
Ta chậm rãi nâng gương đồng, tỉ mỉ điểm trang.
Áo đỏ chói mắt, đầu cài đầy trâm ngọc.
Trang điểm xong xuôi, ta ngang nhiên bước đến quân doanh.
Đi ngang qua một kẻ ăn mày đang hấp hối, thấy đáng thương, ta liền tiện tay rút xuống một cây trâm, ném cho hắn.
Binh sĩ trông coi quân trại dù nhận ra ta, nhưng bổn phận vẫn ngăn lại: “Quân doanh trọng địa, không thể tự tiện ra vào.”
Ta mỉm cười: “Ta biết.”
Hắn lại nói: “Phu nhân vẫn nên quay về, tướng quân đang bàn luận việc hệ trọng, chưa chắc có thể gặp người.”
Ta dứt khoát đáp: “Ta không đi.”
Binh sĩ tức thì sững sờ.
Ta sai người truyền lời: “Ngươi có thể bẩm báo với tướng quân, ta muốn xông vào quân doanh.”
Nói rồi, ta hất thanh trường mâu chắn trước mặt, trực tiếp sải bước tiến vào.
Áo đỏ rực rỡ quá mức chói mắt, tin tức tướng quân phu nhân xông vào quân doanh rất nhanh đã lan ra.
Đi đến đại trướng, ta chẳng buồn chờ thông báo, cứ thế xông thẳng vào.
Bảy tám vị phó tướng đang cùng bàn bạc với Tần Thiếu Chinh, đều chấn động nhìn ta.
Ta không để tâm đến bọn họ, chỉ dịu giọng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Lúc này, tình thế đã khiến chàng đau đầu khôn cùng, ta lại đột ngột đến làm loạn, càng khiến chàng nổi giận.
Chàng quát lớn: “Nữ nhân ngu xuẩn! Tự tiện xông vào quân doanh là tội chế//t, ngươi có biết không?”
Ta thản nhiên đáp: “Thiếp thân biết.”
Chàng giận dữ: “Biết mà còn dám đến!”
Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Thiếp thân cố ý phạm tội, thỉnh tướng quân chiếu theo quân quy xử trí.”
Tần Thiếu Chinh cùng các phó tướng phía sau đều sững sờ.
Ta khẽ mở môi son, nói ra một lời khiến họ chấn động.
“Thiếp thân cầu tướng quân ban lệnh, dùng thiếp thân làm nguyên liệu hấp cách thủy, rồi phân phát cho tướng sĩ.”
11
Tần Thiếu Chinh đứng sững một lúc lâu, đến khi mở miệng lại, giọng nói đã có chút run rẩy: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, thanh thản bày tỏ:
“Thiếp biết quân doanh hiện nay đã lương thảo cạn kiệt.
Là thê tử, phải san sẻ lo toan cùng phu quân.
Hiện nay, quân lương không còn, vậy thì thiếp thân xin lấy chính mình làm lương thực.
Ngoài thành, Đột Quyết có thể xâm nhập bất cứ lúc nào, mà tướng sĩ đều đã đói đến mờ mắt, vậy thì lấy gì mà thủ thành?
Thỉnh tướng quân hạ lệnh!”
Lời nói vừa dứt, Tần Thiếu Chinh im lặng không đáp.
Ta nhìn sắc mặt chàng, đoán rằng trong lòng chàng đang giằng co dữ dội.
Giữa khoảng lặng nặng nề, ta nghe được tiếng nuốt nước bọt.
Là từ một trong những phó tướng trong trướng.
Một phen lời lẽ của ta, đã khiến bọn họ dao động.
Quả nhiên, có kẻ khẽ than: “Phu nhân thật đại nghĩa… Nhưng trong quân có hàng ngàn người, một mình phu nhân sao có thể đủ…?”
Sau vài tiếng thở dài, một phó tướng bỗng đập bàn:
“Bản tướng hai hôm trước nhận được tin tức, tiểu thiếp của ta vậy mà dám tư thông với kẻ khác!
Dám cắm sừng lên đầu ta, xem ta hôm nay có dìm chế//t ả trong lồng heo không!”
Lại có người nói: “Đám quân kỹ theo quân vẫn còn hai người, nhưng bệnh đến mức thoi thóp hơi tàn, hay là cho họ một cái chế//t thống khoái…”
Ta cười lạnh, nhân tính quả nhiên là ích kỷ.
Cái đề nghị tàn bạo loạn luân này, lại chỉ trong nháy mắt đã được chấp nhận.
Họ thậm chí không hề do dự, không một chút thương xót, còn viện đủ lý do để lôi thêm nhiều người vào.
Tần Thiếu Chinh vốn đã dao động bởi lời ta, nay trước mặt chàng chỉ còn hai con đường.
Một là chia cắt thịt người để vượt qua khó khăn.
Hai là giữ vững đạo lý làm người, tiếp tục chờ lương thảo triều đình vận đến.
Chàng hiểu rõ, triều đình đã không thể đưa thêm lương thực.
Nếu cứ tiếp tục chờ, chỉ e thành trì sẽ bị Đột Quyết đánh hạ.
Đến lúc đó, quốc phá thân vong, chi bằng lấp đầy bụng, rồi quyết một trận tử chiến.
Huống hồ, đã ăn một lần, tất có lần thứ hai.
Dân chúng trong thành đông đúc, đủ để chúng cầm cự thêm vài tháng.
12
Ba nữ nhân bị bịt miệng, trói chặt tay chân.
Bọn họ quỳ rạp dưới đất, tuyệt vọng nức nở.
Ta đứng bên cạnh, đôi mắt nhòa lệ nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, hướng Tần Thiếu Chinh mà nói lời từ biệt:
“Tướng quân, từ nay về sau thiếp không thể hầu hạ bên cạnh ngài nữa, chỉ cầu chúc tướng quân bình an thuận lợi…”
Tần Thiếu Chinh nghiến chặt răng, tựa như đang cố nén điều gì, nhưng tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Ta di chuyển lưỡi kiếm kề sát cổ, tiếp tục nói:
“Cũng mong tướng quân bảo trọng thân mình, chớ có…”
Chưa kịp dứt lời, chợt thấy một tiểu binh chạy đến, vẻ hốt hoảng hét lớn:
“Tướng quân! Tướng quân! Đột Quyết đã công thành! Đột Quyết đã công thành rồi!”
Thanh kiếm trong tay lập tức bị gạt đi, Tần Thiếu Chinh giật mình quay phắt lại, kinh hãi quát:
“Cái gì? Thành môn kiên cố, Đột Quyết làm sao có thể lặng lẽ đánh vào?”
Tên lính kia mặt xám như tro, giọng nghẹn lại:
“Trong thành có lời đồn… nói rằng tướng quân đã hạ lệnh đồ sát dân chúng để làm quân lương, một thời gian ngắn khiến lòng dân hoang mang…”
Càng nói, giọng hắn càng nhỏ dần:
“Không biết là ai khởi xướng, nhưng có kẻ bảo mở cổng thành nghênh đón Đột Quyết.
Họ nói, Đột Quyết đánh chiếm thành tất sẽ phát lương cứu tế.
Người giữ cổng thành không ngăn được, thế nên… cổng đã bị mở rồi…”
Tần Thiếu Chinh lập tức nổi trận lôi đình:
“Hoang đường!”
Ngay sau đó, chàng gầm lên hạ lệnh:
“Truyền lệnh! Nhanh chóng nghênh chiến!”
Chàng vội vã rời đi, không còn tâm trí bận lòng đến ta nữa.
Ta chậm rãi thở ra một hơi, thầm nghĩ —— động tác của Triệu Chấn Đình cũng coi như đủ nhanh.
Triệu Chấn Đình là con của vương Đột Quyết và một nữ nhân Hán tộc.
Từ nhỏ, hắn được mẹ nuôi dưỡng, sau đó mới bị đưa về vương tộc Đột Quyết.
Bởi huyết thống không thuần, hắn chưa từng được hoàng tộc chấp nhận, thậm chí còn mang họ mẹ.
Nhưng hắn có dã tâm, cũng có thủ đoạn.
Từ thân phận thấp hèn nhất nhập ngũ, hắn từng bước từng bước leo lên chức chủ soái.
Một kẻ như vậy, liên minh với ta là thích hợp nhất.
Áo đỏ chính là tín hiệu, kẻ ăn mày được ta cho trâm chính là nội ứng hắn cài vào biên thành.
Trong lúc ta cố tình gây náo loạn ở quân doanh, lời đồn Tần Thiếu Chinh muốn đồ thành để làm lương thực đã lan truyền khắp nơi.
Lòng dân sục sôi, chỉ cần có kẻ khởi xướng, tất sẽ hưởng ứng.