Ngày Thái Tử bị phế truất, ta cùng cung nhân đeo túi hành lý, được thả ra khỏi Đông Cung.
Ở nơi không có người, Thái Tử nắm tay ta: “Đi cùng ta, ta có thể bảo vệ ngươi.”
Ta rưng rưng nước mắt: “Không, nô tỳ muốn xuống tóc làm ni cô, cầu phúc cho Điện hạ.”
Nói xong, ta bước vào am ni cô trong ánh mắt không nỡ của hắn.
Ta tất nhiên không thể theo hắn, vì hắn là nam chính, còn ta là nữ phụ độc ác.
Ban đầu theo kịch bản, ta theo hắn chịu đủ đau khổ, nhưng hắn lại yêu một cô gái xuyên không, sau khi đoạt lại ngôi vị hoàng đế, phong cô ấy làm hoàng hậu.
Còn ta, vẫn phải đấu đá với cô gái xuyên không đó, cuối cùng chết thảm.
Phì!
Ta tuy thích Thái Tử, nhưng tâm tư không trong sáng, phần nhiều là ham muốn vinh hoa phú quý.
Biết trước kết cục rồi, ta không muốn theo hắn chịu khổ nữa.
May mắn là ta tỉnh ngộ không quá muộn, sớm đã có một thân gia tài đáng kể.
Năm năm sau, khi chồng đầu tiên của ta qua đời, ta chuẩn bị tái hôn lần thứ hai, khuôn mặt lạnh lùng của Thái Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Hắn siết chặt tay ta, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không phải nói muốn làm ni cô sao?”