Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trắc phi có muốn thăng chức không?- Full Chương 5: Trắc phi có muốn thăng chức không?

Chương 5: Trắc phi có muốn thăng chức không?

7:22 chiều – 14/05/2024

6. Tôi hoảng hốt nói:

“Tạ Khởi, anh không thể kết hôn.”

Hắn vẫn chưa thay vest, đứng trên sân thượng nhìn ra thành phố, như muốn khắc sâu trải nghiệm này vào đầu.

Hắn cười giễu cợt: “Tại sao? Lần trước em không ngăn cản tôi.”

Tôi kêu lên: “Bởi vì tôi không biết lần trước anh sẽ ch.ết!”

Tạ Khởi xoay người, nhướng mi: “Không phải em muốn tôi ch.ết sao? Dù sao em cũng sẽ luôn đẩy tôi về phía người khác.”

Tôi nghẹn ngào.

Gió trên sân thượng thổi mạnh khiến đầu óc tôi minh mẫn hơn bao giờ hết.

Tôi tự cười mình và nói: “Tạ Khởi, tất cả những điều này xảy ra là vì tôi sợ hãi”.

“Tôi sợ ch.ết. Tôi đã nói với anh rồi, tôi không cảm thấy an toàn. Khi đó, tôi không có người thân, không bạn bè, không có những quy tắc xã hội và trật tự công cộng quen thuộc nên tôi phải quay lại đây bằng bất cứ giá nào. Và ngày đó, tôi cũng sợ anh sẽ hối hận. Tôi sợ anh cũng sẽ như tôi sợ hãi ở một thế giới xa lạ. Tôi sợ sau này một ngày anh phát hiện, nơi này không tốt lắm rồi bắt đầu hối hận.”

“Sợ rằng mối quan hệ của chúng ta không đủ để trở thành lý do để anh ở lại, tôi cũng không dám đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh. Theo quan điểm của tôi trong hai mươi sáu năm qua, tình yêu không có sức mạnh để khiến người ta phải từ bỏ mọi thứ trong quá khứ.”

Tạ Khởi bật cười, ánh mắt từ xa nhìn tôi:

“Nếu đã vậy thì tại sao em lại ngăn cản tôi?”

Tôi siết chặt nắm tay: “Bởi vì tôi không muốn anh chế/t!”

Mới mười phút trước, xe cưới của Tạ Khởi bị tai nạn.

Sau khi qua một khúc cua, chiếc xe bị hất xuống hồ, không biết tài xế sống chết như thế nào, nhưng Tạ Khởi chắc chắn sẽ lấy chiếc xe đó đi đón cô dâu.

Mọi thứ đều xác nhận rằng có điều gì đó không ổn.

Cho dù hôm nay hắn may mắn trốn thoát, sau khi hắn quay về sẽ xảy ra chuyện gì?

“Thành thật mà nói, em rất thích anh, nhìn thấy anh đi cùng người khác, em cũng sẽ ghen tị và đau lòng…”

Đang nói nửa chừng, tôi nhận thấy hắn im lặng.

Ánh mắt nặng nề của hắn hướng về phía tôi.

Có vẻ như tôi là người duy nhất còn lại trên thế giới này và không còn gì đáng để xem nữa.

“Nguyễn Thần Lạc.”

Một lúc sau anh mới lên tiếng.

18

“Gì?”

Trời có gió và tôi không thể nghe rõ.

“Em vẫn luôn không hiểu anh,” ắn từng bước một đi về phía tôi, cười khúc khích, ánh mắt gần như nhìn thấu trái tim tôi: “Anh quên nói với em, anh đã là người chế.t ở bên kia rồi.”

Ah?

Hắn cúi xuống, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở đan xen trước mặt: “Đếm từng ngày, hoàng thất chắc đã an táng rồi, dù sao anh cũng không thể quay về được.”

Sau này tôi mới ngộ ra: “Anh biết hết âm mưu của họ rồi sao?! Thế mà anh còn dọa tôi bằng từ “biến mất” à?

Tạ Khởi lại nóiL

“Nếu anh không đe dọa, làm sao em có thể nói với anh điều này. Dù sao thì đe dọa như vậy cũng không phải là tội lỗi gì quá lớn.:

Mười ngón tay đan xen.

Ngay khi bầu không khí vừa giãn ra một chút, Lê Tường đột nhiên từ trong góc lao ra, cầm dao xông thẳng về phía Tạ Khởi

Tôi quay lại, vừa tránh vừa đẩy hắn ra.

Nhận ra mình không thể làm tổn thương Tạ Khởi được nữa, Lê Tường đứng trên sân thượng cười khổ:

“Tạ Khởi, sao anh còn chưa chế.t?”

“Tại sao anh không có mặt trên xe cưới đó! Tại sao những người thân cận nhất của tôi luôn muốn đưa tôi vào miệng cọp?”

Tạ Khởi sắc mặt tối sầm: “Chú của cô đã được cứu rồi, không ai có thể uy h.iếp được cô nữa.”

Lê Tường chế nhạo: “Họ quan tâm đến tôi à? Họ chỉ coi tôi như một con tốt! Họ chỉ coi tôi là con cờ, dù là hoàng tộc hay Lê gia cũng vậy.”

Trong lúc giằng co, người nhà họ Lê mang theo bác sĩ tâm lý tới, người đứng đầu gia tộc hét lên:

“Giữ cô ta lại! Cô ta không thể ch.ết, hôm nay là đám cưới của cô ta, cô ta vẫn còn giá trị.”

Lê Tường nói xong, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm:

“Trước đây hay bây giờ, tôi chỉ là một con tốt.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ làm theo cái kết đã được sắp đặt cho tôi.”

Nói xong, cô ta kìm nén nụ cười điên cuồng trên môi, dang rộng vòng tay rồi ngã ngửa ra sau.

19

Lời nói của Lê Tường có chút khó hiểu.

Tạ khởi giải thích rằng cô ta trở nên rất bất ổn về mặt tinh thần sau khi xuyên không và một bác sĩ tâm thần hiện đại đã chẩn đoán cô mắc chứng ảo tưởng bị bức hại.
Nhưng sự thật là cô phát hiện ra rằng mẹ và chú của cô đã hợp lực để dàn dựng một thủ đoạn tàn ác buộc cô phải gi.ết một ai đó. Điều kịch tính hơn nữa là cảnh này đã xảy ra hai lần.

Thế là Lê Tường hoàn toàn suy sụp.

Cô ta đứng trên sân thượng không phải để trả thù ai mà để tìm sự giải thoát cho chính mình.

Tôi rất sợ sẽ xảy ra một kết cục bi thảm như vậy nên ngày nào cũng canh giữ Tạ Khởi, sợ hắn sẽ bối rối khi băng qua đường.

Thẩm Hi trêu chọc tôi: “Trông người ta kỹ như vậy làm gì? Khốn khổ hơn lúc độc thân rồi đó, cứ suốt ngày lo được lo mất. Hay mày cứ cho anh ta vào cái nôi của trẻ con đi.”

Nhưng một ngày nọ, TạKhởi thực sự biến mất.

Tìm không thấy hắn, cuối cùng chỉ có Thẩm Hi gọi điện, cô ấy thở dài nặng nề:

“Đến ngoại thành đi, tao nghĩ mày cần phải tới đây tận mắt chứng kiến.”

Tim tôi thắt lại, tôi lái xe suốt đêm đến một biệt thự ở ngoại ô, lo lắng trên đường cao tốc đến mức suýt chút nữa đã vượt qua trạm thu phí.

Không ngờ vừa bước vào Rose Manor ở ngoại ô thành phố, trong đêm quang đãng một âm thành từ trên trời rơi xuống.

Tiếng hoan hô xung quanh khiến tôi choáng ngợp, Thẩm Hi thậm chí còn đẩy tôi vào biển hoa: “Đi đi, Tạ Khởi phiên bản này là người tốt.”

Tạ Khởi sắc mặt đỏ bừng, trên tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nói với tôi:

“Người ta nói người hiện đại thích dùng thứ này để cầu hôn.”

……..

NGOẠI TRUYỆN TẠ KHỞI (quá khứ cổ đại)

Chỉ trong vòng sáu tháng sau khi chúng ta đã thành thân, đầu bếp ở nhà ta đã ba lần bị buộc phải rời đi.

Ta đứng dậy bế nàng ấy vào thư phòng, nhưng nàng nhanh chóng treo một chuỗi hạt gỗ đàn hương đỏ lên đầu ta, trên đó có một bông sen ngọc trắng.

Chỉ là hình chạm khắc không thể nói là sống động như thật, hay nói trắng ra là nó có hơi lệch lạc khó coi.

Thấy ta sửng sốt, nàng ấy lật mặt như lật sách: “Ngươi nhìn gì vậy? Nếu không thích thì hãy quên đi. Ta đã học rất vất vả rồi, đừng hòng ta làm lại.”

Nàng ấy đưa tay định nắm lấy nhưng không kịp, vì vậy nàng chơi xấu, ôm tôi và có ý định muốn cướp.

Nàng ấy dám cắn lên yết hầu ta, ta sầm mặt nhìn Nguyễn Thần Lạc: “Đừng gây sự, nếu không đêm nay nàng không cần đi ngủ nữa.”

Tai nàng ấy đỏ bừng: “Mơ đẹp lắm, nhưng eo ta vẫn đau đấy.”

Vì vậy, ta quấn tràng hạt hai lần và đeo chúng vào cổ tay.

“Giữ nó trong lòng thôi chưa đủ, ta còn phải ngắm nhìn nó mỗi ngày ” .

“Nói mới nhớ, không phải nàng chỉ tôn thờ Thần Tài thôi sao? Từ khi nào mà sự an toàn và sức khỏe lại được coi là một trong những mong muốn của nàng vậy?”

Mỗi khi thắp hương trong chùa, khi các quý nữ tụ tập trước miếu nguyệt lão và thành kính cầu nguyện thì nàng ấy lại là tín đồ trung thành nhất của Thần Tài.

Nàng trừng mắt nhìn ta: “Ngươi thức khuya như vậy, ta sợ sức khoẻ ngươi không trụ nổi.”

Ta chợt chỉ vào mặt bàn: “Này, nàng tới xem thử.”

“Tiến thẳng vào Lương Quốc, tuy là đồng bằng bằng phẳng, nhưng phòng thủ không có nguy hiểm gì, từ bên sườn rất dễ bị địch đánh bại, chiếm được thành cũng phải phòng thủ dọc đường. Sáu mươi nghìn quân còn lâu mới đủ.”

“Chúng ta thiếu quân và ngựa, phải làm sao đây?”

Nàng chăm chú nhìn, một lúc sau mới hơi ngẩng đầu lên nhìn ta:

“Tạ Khởi, ngươi sẽ không ch.ết đúng không?”

Ta nhìn nàng rồi nói: “Khi nào nàng mới cùng ta bái đường?”

“Bái đường không phải chỉ dành cho vương phi thôi sao? Đừng bận tâm, ta mệt quá rồi. Ngươi cho ta về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

“Về nhà?”

“Ahem… phải đó, về nhà.”

Nói rồi nàng nhặt lá cờ trong khay cát lên:

“Ta có một ý kiến để ngươi tham khảo. Đầu tiên, chiếm giữ vùng đất phía tây nam Lương Quốc, đồng thời phái quân đến tấn công nhử từ phía trước, theo đường vòng đánh chiếm thành trì của địch với sản vật phong phú. Cái này, nơi này nguy hiểm, có thể phòng thủ được. Khi đó chúng ta có thể lợi dụng đường lúa và cỏ của địch để tấn công hoàng thành.”

“Trước đây có người đã viết ra binh pháp rất lợi hại.”

“Sách gì?” tôi hỏi.

Nàng ngập ngừng: “Ừ, nơi này không có, có cơ hội nhất định ta sẽ mua cho ngươi.”

“Đã hứa rồi đấy nhé.” Ta mỉm cười.

Đánh trận nhanh rồi về nhà sớm thôi.

Trước đó, có lẽ ta không coi trọng việc sống ch.ết.

Nhưng bây giờ, ta muốn sống, ta đã trở thành một kẻ tham lam, tự cho mình là chiến thần vĩ đại, một kẻ đạo đức giả, tham sống sợ ch.ết, ta muốn sống mãi để ở cạnh nàng ấy.