8
Hai vị ca ca xua đuổi Phí Huyền đi, chuẩn bị đỡ Chúc Uyển Thanh dậy, thì phụ thân nghiêm giọng cảnh báo: “Mẫu thân các con sắp trở về rồi, Hoàng thượng cũng đã đồng ý phong Uyển Ninh làm quận chúa trong lễ cập kê.”
Chúc Uyển Thanh chỉ lớn hơn ta một tháng, hai ca ca vốn ngây thơ nghĩ rằng mẫu thân sẽ cầu phong quận chúa cho nữ nhi danh nghĩa của mình.
Dù sao trong mắt họ, Chúc Uyển Thanh trăm điều tốt đẹp, không ai bì được. Nếu Chúc Uyển Thanh được phong làm quận chúa, dĩ nhiên nàng ta cũng không cần lo sợ phụ thân xử phạt.
Vì vậy, khi nghe phụ thân tuyên bố tin tức này, cả hai ca ca đều sững sờ không thể tin được.
Còn Chúc Uyển Thanh, hy vọng đã tắt lịm, nàng ta quỳ sụp xuống, ôm chân phụ thân cầu xin tha thứ: “Phụ thân, con vẫn là một đứa trẻ. Con không giống Uyển Ninh muội muội, từ nhỏ đã có mẫu thân yêu thương, còn con thì cô đơn trong phủ, hôm nay còn mất hết thể diện trước các quý nữ trong kinh thành vì Uyển Ninh muội muội.”
“Con không tranh giành gì với Uyển Ninh muội muội nữa, xin phụ thân tha thứ cho con.”
Nàng ta vừa nói mình cô đơn trong phủ, sắc mặt Đại ca lập tức tối sầm lại. Người khác đối tốt với nàng ta bao nhiêu, trong mắt nàng ta cũng chỉ là công cụ.
Mẫu thân không ở bên, cả hai ca ca đều hết lòng vì nàng ta, còn người chịu cô đơn chính là ta.
Đại ca dường như có chút áy náy, nhìn thoáng qua ta. Nhị ca thì bất mãn lẩm bẩm: “Mẫu thân thật không công bằng, lớn nhỏ có thứ bậc, truyền ra ngoài cũng không sợ người đời dị nghị.”
Rồi Nhị ca liền đổi giọng: “Phụ thân, chi bằng để mẫu thân xin phong một chức quận chúa cho Uyển Thanh, tốt nhất là có cả phong địa. Dù Uyển Ninh không chịu dung nạp nàng, cũng phải để nàng có chốn dung thân.”
“Đại ca thấy thế nào?”
Lời nói này lọt vào tai Chúc Uyển Thanh khiến nàng ta vui mừng khôn xiết.
Ta thật sự không thể chịu nổi, lật mắt khinh bỉ nhắc nhở: “Các ngươi nghĩ cầu phong quận chúa dễ như đi mua rau sao? Hoàng thượng làm sao có thể đồng ý.”
Dù luôn yêu thương muội muội của mình, Đại ca thấy ánh mắt thất vọng của Chúc Uyển Thanh thì ngập ngừng, như quyết tâm nói với ta: “Uyển Ninh, muội mãi là muội muội của ta. Nhường vị trí quận chúa lại cho Uyển Thanh đi.”
“Ta và Nhị ca hứa với muội, trong nhà này muội mãi mãi có chỗ đứng.”
Nhị ca cũng đồng tình gật đầu.
Ta thực sự bị sự vô liêm sỉ của bọn họ làm cho chấn động.
Hoàng đế cữu cữu năm đó sợ rằng mẫu thân ta không có con trai để nương tựa, đặc biệt sau khi sinh ra ta thì khó sinh mà không thể sinh thêm được nữa.
Người đã bảo mẫu thân ta nhận nuôi con của nhánh bên nhà họ Chúc, vì dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Chúc, phủ Quốc công sẽ không lo không có người kế nghiệp.
Mẫu thân ta thấy hai huynh trưởng đối xử tốt với ta, mong rằng sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau, mới ghi tên bọn họ vào gia tịch.
Nếu mẫu thân biết rằng hai tên sói mắt trắng mà bà ấy nhận nuôi lại đối xử với ta như thế này, nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
9
“Các ngươi xem thánh chỉ là thứ gì? Có thể tuỳ tiện trao đi như một bó rau sao?”
“Mẫu thân, người đã trở về rồi.” Ta như chim non trở về tổ, mũi cay cay, nhào vào lòng mẫu thân.
Dù vết thương trên trán đã được xử lý, nhưng nhìn vẫn gớm ghiếc đáng sợ. Trên tay cũng có những vết bầm tím.
Nhìn thấy vậy, mắt mẫu thân đỏ hoe. Bà ấy như một con thú mẹ bảo vệ con, gầm lên với bọn họ: “Ta ngày ngày cầu Phật mong nhi nữ của ta bình an khỏe mạnh, vậy mà các ngươi dám đối xử với nó như thế sao?”
Ai mà không khỏi phát điên khi phải rời xa gia đình mười năm, mười năm ăn chay, không dám đụng đến một chút mặn để cầu mong nhi nữ của mình khỏi bệnh.
Cuối cùng, khi sức khỏe của ta dần tốt hơn, mẫu thân đau lòng vì ta sống cô đơn nơi ẩn dật, nên mới đưa ta về nhà để được người thân chăm sóc tử tế.
Vì tính ta hay báo tin vui mà không báo tin buồn, mẫu thân cứ nghĩ rằng ta sống rất tốt, nhưng giờ nhìn thấy nhi nữ đầy thương tích như vậy, sao bà ấy có thể không phát điên?
Chúc Uyển Thanh nhìn mẫu thân, sợ sệt gọi một tiếng “mẫu thân.”
Ánh mắt mẫu thân sắc bén, như muốn nhìn thấu nàng ta. Bà hừ lạnh: “Ngươi là ai? Ta chẳng nhớ mình có một đứa con gái thứ hai.”
Chúc Uyển Thanh từ trước đến nay luôn biết cách làm bộ ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối, chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này. Bị mẫu thân trực tiếp bác bỏ mặt mũi, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt nàng ta lập tức đông cứng.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Đại ca khẽ ho một tiếng, muốn giảm bớt sự lúng túng cho Chúc Uyển Thanh. Hắn trách móc mẫu thân: “Mẫu thân sao không hỏi rõ ngọn nguồn đã làm mất mặt Uyển Thanh, chuyện này chủ yếu là do Uyển Ninh…”
Thấy sắc mặt mẫu thân ngày càng đen lại, Đại ca cũng không dám nói thêm một lời oán trách nào nữa.
Nhưng ta sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm, chỉ trích mẫu thân ta.
Giọng ta lạnh như băng: “Mẫu thân nói sai chỗ nào? Mẫu thân vốn dĩ chỉ là mẫu thân của ta, các ngươi có tư cách gì mà chỉ trích?”
Bọn họ không dám làm càn trước mặt mẫu thân, bèn trút sự bất mãn lên đầu ta.
Nhị ca cau mày bất mãn nói: “Trước mặt phụ mẫu mà ngươi cũng không phân biệt tôn ti, Đại ca dù sao cũng là Thế tử, ngươi có chút tôn trọng nào với huynh ấy không?”
Ta chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng ra lệnh cho bà vú của mẫu thân, Triệu mụ mụ, mang đến một cái hộp.
Mẫu thân gọi nha hoàn bên ta là Vũ Đào đến, nghe xong tất cả mọi chuyện, tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn.
“Hay cho một Chúc Uyển Thanh, hay cho một phủ Quốc công, lại dám khi dễ nhi nữ của ta đến mức này!”
Chúc Uyển Thanh sợ đến mức chân run rẩy, liền quỳ sụp xuống, giọng run run giải thích: “Không phải ta… đều là hai ca ca…”
Ánh mắt muốn giết người của mẫu thân ngay lập tức hướng về phía hai vị ca ca, cả hai lập tức kính cẩn quỳ xuống, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt.
10
Triệu mụ mụ mở hộp ra, lấy ra văn thư đã bị phủ bụi nhiều năm.
Ném trước mặt hai vị ca ca với giọng đầy khinh bỉ: “Đây là văn thư thừa tự thuở trước của Đại công tử và Nhị công tử, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng hẳn hai vị vẫn nhớ rõ mình vốn không phải là công tử của phủ Quốc công.”
Thực ra có một điều bọn họ không nói sai, ta thực sự không hề có liên hệ gì với bọn họ.
Chắc hẳn bọn họ không ngờ chúng ta sẽ lấy những thứ này ra, cả hai lập tức hoảng hốt đến mất hồn.
Mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: “Mẫu thân… chuyện này là sao?”
Ngay cả Chúc Uyển Thanh cũng sợ hãi đến há hốc miệng.
Mẫu thân trầm giọng tuyên bố: “Hôm nay kẻ phải rời khỏi phủ này không chỉ có Chúc Uyển Thanh, mà còn cả hai kẻ nghịch tử các ngươi. Khi ta chọn các ngươi, các ngươi đã hứa gì với ta?”
“Các ngươi đã hứa sẽ bảo vệ muội muội, ta cho các ngươi ăn sung mặc sướng, trao tương lai của phủ Quốc công cho các ngươi, nhưng các ngươi đã báo đáp ta thế nào?”
Đại ca nghe những lời này như đã mất hết hy vọng, níu lấy vạt áo mẫu thân, khẩn cầu: “Mẫu thân, xin người… con không dám nữa…”
Nhìn thấy Đại ca nước mắt nước mũi giàn giụa, Nhị ca quỳ lết về phía ta: “Muội muội, cầu xin muội giúp bọn ta cầu xin mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ nghe lời muội, đừng đuổi bọn ta đi.”
Nhìn bọn họ, ta chẳng hề thấy thương xót, ngược lại cảm thấy như vừa trút được một nỗi căm hận.
Mẫu thân đối xử với họ như con ruột, thế mà kiếp trước họ lại hại mẹ con ta cách biệt âm dương, đến khi chết ta cũng không gặp lại mẫu thân lần cuối.
Mẫu thân lập tức mời người trong tộc đến.
Những người của dòng họ Chúc nghe thấy những hành vi của ba người này đều giận đến run rẩy.
Tộc trưởng còn cầm gậy đánh mạnh vào họ.
“Các ngươi muốn hại cả nhà họ Chúc sao, ngay cả nhi nữ của Trưởng công chúa mà cũng dám ngược đãi như vậy.”
Đại ca vốn chắc mẩm rằng phụ thân tuyệt đối không cách bỏ vị trí Thế tử của hắn, mới dám đối đầu với phụ thân.
Đến khi thực sự bị mất đi tước vị Thế tử, làm gì còn dáng vẻ công tử tuấn tú, lẫy lừng danh tiếng bên ngoài nữa.
Hắn sợ hãi đến ngã quỵ xuống đất, lẩm bẩm: “Ta là Thế tử, ta là Thế tử…”
Nhị ca thì không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị lôi ra ngoài.
Hắn siết chặt nắm tay không chịu ký tên điểm chỉ, đến khi bị gia nhân kéo đi, hắn hung hăng bóp chặt cổ Chúc Uyển Thanh.
Hắn gào lên giận dữ: “Đều tại ngươi, nếu không có ngươi thì mẫu thân đâu có ruồng bỏ ta!”
Đến khi Chúc Uyển Thanh gần như bị bóp đến chết, cả hai mới bị tách ra, bị ép buộc điểm chỉ vào văn thư đoạn tuyệt quan hệ.
Thấy gia nhân thật sự chuẩn bị đưa họ ra ngoài, họ mới như tỉnh mộng, biết rằng chỉ có ta mới có thể cứu họ, bèn tranh nhau dập đầu cầu xin, nhưng ta chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.
Hai người họ bị đưa về nhà cha mẹ ruột, còn Chúc Uyển Thanh thì bị đuổi ra ngoài ngủ ngoài đường.
11
Các vị khách xem xong màn kịch này liền vội vàng tiến đến tâng bốc ta.
Mấy vị tiểu thư quyền quý đã từng ức hiếp ta sợ đến mức co rụt đầu như chim cút, không dám cử động.
Mấy tên tùy tùng đã ra tay với ta có kẻ còn sợ đến mức tè cả ra quần.
Lưu phu nhân nghe được chuyện, liền lôi kéo Lưu Hinh Nhi quỳ trước mặt ta, quất nàng ta từng roi từng roi cho đến khi nàng ta ngất lịm mới dám cáo tội rời đi.
Mẫu thân liếc qua họ bằng ánh mắt đầy cay nghiệt, để lại một câu “ngày sau còn dài” rồi đuổi họ đi.
Đến lễ cập kê của ta, Hoàng đế cữu cữu không chỉ sắc phong cho ta làm Quận chúa, mà còn phái Thái tử đích thân đến tặng lễ vật chúc mừng.
Lần này, Phí Huyền quả thực nói là làm, dốc cạn gia tài, đem lễ vật rầm rộ muốn vào cửa, nhưng bị chặn lại ở ngoài.
Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành đều muốn kết giao với ta.
Quyền thế quả thực là thứ tốt, những lời đồn thổi không hay về ta trước kia cũng sớm không còn ai nhắc đến.
Phí Huyền thỉnh thoảng lại đến cầu kiến ta, ta phiền không chịu nổi, bèn sai người đánh gãy chân hắn, từ đó không còn thấy hắn đến nữa.
Nhà họ Phí dĩ nhiên cũng không dám tức giận, chỉ tự trách mình tự làm tự chịu.
Chẳng bao lâu sau, có tin Nhị ca ta thua sạch gia sản ở sòng bạc, bị người ta chặt mất một tay.
Hắn cùng Đại ca bị đưa về sống cùng cha mẹ ruột, từ phú quý rơi vào nghèo khó.
Lúc đầu Đại ca còn tưởng mình có thể dựa vào tài năng mà làm nên nghiệp lớn, nhưng ngày xưa hắn có mẫu thân là Trưởng Công chúa, phụ thân là Quốc công gia, ai cũng kính nể, tôn trọng hắn.
Giờ không còn hào quang đó nữa, ai sẽ cho hắn chút thể diện đây? Chán nản bất đắc chí, hắn bắt đầu uống rượu ngày qua ngày.
Nhị ca thì vốn chỉ là kẻ hưởng phú quý nhàn rỗi, giờ không còn quyền thế, liền sa đọa, đam mê cờ bạc.
Bị người ta giăng bẫy thua sạch gia sản, không những vậy còn bị chặt mất một tay.
Hai người lưu lạc đầu đường xó chợ, đôi lúc thấy xe ngựa của ta, lại phấn khích đuổi theo, vừa la hét cầu xin ta cho họ trở về.
Cả đời này họ cứ sống dở chết dở như thế mà thôi.
Khi ta ngồi trên xe ngựa, cùng mẫu thân đi dâng hương, qua cửa sổ thấy thoáng bóng dáng quen thuộc.
Chúc Uyển Thanh ăn mặc rách rưới, đang ngồi ăn xin bên đường.
Thấy ta nhìn ra ngoài thất thần, mẫu thân cũng tò mò nhìn theo, ta bèn quay đầu cười nói: “Thứ dơ bẩn không xứng để mẫu thân bận lòng.”
Mẫu thân hiểu ý, cười nhẹ.
Ngày đó, sau khi mẫu thân đuổi ba người kia đi, không nuốt lời, liền giúp Hoàng đế cữu cữu thu lại hoàng quyền, giới quý tộc trong kinh thành gần như thay đổi hoàn toàn.
Những kẻ từng khi dễ ta đều không còn xuất hiện nữa.
Ta mãi mãi là Quận chúa cao quý.