Chúc Uyển Thanh mặt xanh mặt trắng, cuối cùng lắp bắp giải thích với phụ thân: “Phụ thân, người thường xuyên ở bên ngoài có thể không biết, những năm qua Uyển Ninh muội muội tính tình thay đổi lớn, ghen tỵ vì Phí Huyền ca ca thương yêu con…”
Chưa để nàng ta nói hết, ta liền ngắt lời: “Ghen tỵ với ngươi? E là đầu óc ngươi có vấn đề rồi! Ta là hoàng thân quốc thích, vì cớ gì ta phải ghen tỵ với một kẻ chẳng đáng một xu, mắt bị mù mà chọn ngươi?”
“Ngươi chẳng qua là một đứa con mồ côi, được phụ thân ta thu nhận về làm kẻ thế thân cho ta mà thôi, ở cái nhà này, ngươi không có quyền lên tiếng.”
Ta trầm giọng ra lệnh: “Đã lấy gia phả ra rồi, xóa tên Chúc Uyển Thanh đi. Chiếc xe đẩy mà Chúc Uyển Thanh bảo gọi sẵn kia có lẽ không cần bỏ phí, để nàng ta tự dùng luôn đi.”
Đám gia nhân run lẩy bẩy, nhìn ta thoáng do dự, không dám động tay.
Khóe miệng ta nhếch lên, lạnh lùng nhìn về phía phụ thân, châm chọc nói: “Xem ra trong phủ này, lời của con quả thực chẳng có trọng lượng gì cả.”
Phụ thân không nói một lời, chỉ gật đầu chắc nịch, ra hiệu cho ta tùy ý xử lý.
Có được sự ủng hộ của phụ thân, ta liền đứng thẳng lưng, chỉ vào người hầu đó mà nói: “Mang hắn đi bán, phủ Quốc Công không chứa kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”
Hắn vừa khóc vừa la lối bị lôi đi, ánh mắt sợ hãi của mọi người đổ dồn về phía ta, như thể ta là một kẻ ác độc không ai sánh bằng.
Nhị ca ôm lấy góc áo của phụ thân mà khóc, van xin người tha cho Chúc Uyển Thanh, còn Chúc Uyển Thanh thì yếu ớt như cành liễu, quỵ xuống đất khóc lóc.
Đám hạ nhân bị Chúc Uyển Thanh mua chuộc sợ mất đi chỗ dựa, cũng lũ lượt quỳ xuống, cầu xin phụ thân mở lòng tha cho “đại tiểu thư.”
Nhưng phụ thân vẫn không lay chuyển.
Đại ca cắn răng, quỳ xuống trước mặt phụ thân, nói lời đe dọa: “Phụ thân, con thực sự không đành lòng nhìn Uyển Thanh bị người có tâm địa rắn rết hãm hại.”
“Nếu ngay cả Uyển Thanh con cũng không bảo vệ được, thì con không làm Thế tử nữa!”
6
Lời nói vừa dứt, cả sảnh đường đều xôn xao, khí thế uy nghiêm của phụ thân khiến những kẻ vừa cầu xin đều không dám thở mạnh.
Nhị ca thấy Đại ca dùng vị trí Thế tử để gây áp lực, liền ưỡn thẳng lưng, nói tiếp: “Phụ thân, sau này vị trí Quốc Công cũng sẽ do Đại ca kế thừa, chẳng lẽ vì một đứa nhi nữ bất hiếu mà làm tổn thương lòng huynh trưởng hay sao?”
Nghe vậy, phụ thân giận đến mức bật dậy mắng lớn: “Ta còn chưa chết, mà các ngươi mở miệng ngậm miệng đã nhắc đến vị trí Quốc Công! Các ngươi đọc sách thánh hiền rồi quăng chó gặm rồi sao?”
Cơn giận của phụ thân khiến người hầu kéo hai vị ca ca ra sân mà đánh một trận.
Ta cầm tay phụ thân, khuyên người đừng nổi giận, phụ thân chỉ nhìn ta đầy áy náy, nói: “Là phụ thân sai rồi, đã không quan tâm con đủ nên để con chịu nhiều ấm ức.”
Để phụ thân an lòng, cũng là lúc ta cần đứng lên thể hiện uy quyền.
“Những kẻ cầu xin cho Chúc Uyển Thanh, đều đem bán hết, không chừa một ai.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều kinh hãi nhìn ta.
Họ dường như ngạc nhiên, chẳng phải ta nên giả bộ rộng lượng tha thứ, ban phát chút ân huệ, để tạo danh tiếng lương thiện sao?
Chúc Uyển Thanh cũng sững sờ, một lúc sau mới không tin nổi mà nhìn ta: “Danh môn thục nữ sao lại có thể nhẫn tâm độc ác như ngươi, ngươi đuổi ta và bao nhiêu hạ nhân như vậy, ngươi thực sự không sợ thiên hạ bàn tán sao?”
Ta nhún vai, cười mỉa: “Ngươi là kẻ thế thân, bao năm qua hưởng thụ tất cả của ta, còn hết lần này đến lần khác hãm hại ta, ngoài mặt là một, sau lưng lại là một, đó là cái gọi là mẫu mực của thục nữ mà ngươi tự hào sao? Vậy ta thà không cần, giờ cũng đến lúc trả lại đúng trật tự rồi.”
Ta đã từng chết một lần, danh tiếng hão huyền trên đời này, với ta chẳng còn quan trọng.
Khi bị lôi đi, ánh mắt chết lặng của nàng ta đột nhiên bừng lên ngọn lửa hận.
Nàng ta trừng mắt nhìn những hạ nhân từ trong phòng nàng ta lấy ra từng món đồ.
Đột nhiên nàng ta giằng thoát khỏi kẻ đang giữ mình, lao tới.
“Đây đều là của ta! Đều là của ta!”
“Ngươi lấy quyền gì mà lấy đi? Ta muốn đem tất cả theo!”
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Ngươi lấy quyền gì mà nghĩ rằng đây là đồ của ngươi?”
Tay ta khẽ lướt qua khay đựng các món trang sức bằng ngọc quý.
Những thứ này đều là quà mẫu thân tặng cho ta, trong đó không ít là vật được ban thưởng từ Hoàng thượng.
Bị nàng ta chiếm đoạt đã lâu, lâu đến nỗi nàng ta không tự lượng sức, cho rằng tất cả đều là của nàng ta.
“Ngươi vẫn chưa hiểu rõ, mọi thứ trong phủ này đều không thuộc về ngươi. Nếu ngươi biết an phận thủ thường, tự nhiên sẽ có chỗ cho ngươi dung thân, nhưng ngươi lại đòi hỏi quá nhiều.”
Ta khinh bỉ quét mắt nhìn khuôn mặt xám xịt của nàng ta.
“Trang sức trên người ngươi, cái nào không phải của ta, ngươi cũng đừng mong mang đi.”
Nói xong, có một tỳ nữ lanh trí bước tới tháo trang sức của nàng ta.
Nàng ta chật vật né tránh, cuối cùng chỉ có thể bảo vệ được ngọc bội bên hông.
Lúc này, Phí Huyền dẫn người của phủ Tướng quân xông vào.
Chúc Uyển Thanh nhìn thấy hắn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, níu chặt lấy ngọc bội: “Phí Huyền ca ca, huynh đến đón muội sao?”
Nhìn thấy người sau lưng Phí Huyền mang theo không ít gấm lụa châu báu, Chúc Uyển Thanh lập tức khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, hướng về phía ta mà khoe khoang.
“Chúc Uyển Ninh, ai thèm đồ của phủ Quốc công nhà ngươi, ta còn có hôn ước với Phí Huyền ca ca. Còn ngươi, chỉ là một kẻ đáng thương bị bỏ rơi, vĩnh viễn không bao giờ sánh được với ta!”
Nghe những lời nàng ta nói, ta chỉ lắc đầu. Giờ ta cũng đã hiểu rõ, thì ra nàng ta sợ hãi, sợ sự xuất hiện của ta sẽ đẩy nàng ta về đúng chỗ của mình.
Thấy ta không biểu lộ gì, nét đắc ý trên mặt nàng ta dần biến mất, điên cuồng chất vấn: “Sao ngươi lại có biểu hiện như vậy? Ngươi phải không cam lòng chứ! Vị hôn phu của ngươi cầu hôn ta, sắp cưới ta rồi!”
Nghe nàng ta nói, Phí Huyền liếc nàng ta một cái sắc lẻm: “Ngươi điên rồi sao? Một cô nhi mà cũng vọng tưởng gả cho ta.”
Nhìn Chúc Uyển Thanh chạy đến gần, hắn không chút thương tiếc mà đá nàng ta một cú thật mạnh.
“Đều tại ngươi, con tiện nhân này! Ngươi quyến rũ ta, còn bày trò bôi nhọ Uyển Ninh.”
Hắn lại thô bạo giật ngọc bội từ tay Chúc Uyển Thanh, đem trả về tay ta.
“Uyển Ninh, ngọc bội này là tín vật mà phụ mẫu chúng ta trao đổi từ nhỏ. Nếu không phải do con tiện nhân này khiêu khích, ta đã không mang nó về.”
“Ta chỉ yêu mình muội mà thôi. Ngọc bội này vẫn nên trả về chủ cũ.”
Hắn sai người mang số châu báu và gấm lụa mà Chúc Uyển Thanh ham muốn đến trước mặt ta, tỏ ra nịnh bợ nói:
“Đây đều là lời tạ lỗi của ta, muội còn muốn gì cứ nói, cho dù là trăng sao trên trời, ta cũng sẽ tìm cách hái xuống cho muội.”
7
Nhìn dáng vẻ của hắn khiến người ta buồn nôn, phụ thân đập bàn tức giận quát: “Nhi nữ bảo bối của ta mà ngươi cũng dám đùa giỡn? Ngươi cút đi cho ta! Từ nay ta và phủ tướng quân đoạn tuyệt quan hệ!”
Phí Huyền không cam tâm nhìn ta, trong mắt hắn, ta vẫn là vị hôn thê si tình, mong mỏi được gả cho hắn.
“Uyển Ninh, muội quên rồi sao? Từ nhỏ muội đã thích chơi cùng ta sau hai ca ca của muội. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn với muội. Là nàng ta nói mình là nhi nữ được Trưởng Công chúa yêu quý nhất, còn muội lại bị đưa đi xa, ta mới hiểu lầm…”
Ta thẳng tay tát mạnh vào mặt hắn: “Ngươi là thứ gì mà dám ở đây nói nhảm? Cút ngay cho ta!”
Phí Huyền không ngờ ta lại không nể mặt hắn như vậy, nhưng vì thân phận của ta, hắn không muốn dễ dàng từ bỏ.
Chúc Uyển Thanh không còn quan tâm đến điều gì, bò đến ôm chân Phí Huyền, khóc lóc cầu xin: “Phí Huyền ca ca, nàng không muốn gả cho huynh thì muội muốn! Cho dù là làm thiếp, muội cũng nguyện ý. Chỉ có muội là thật lòng yêu huynh!”
Phí Huyền, chịu nhục nhã từ ta, lập tức trút giận lên người Chúc Uyển Thanh.
Hắn không ngừng đá vào người nàng ta, từng cú một, mạnh mẽ và tàn nhẫn.
“Ngươi có biết ngươi đã phá hủy liên hôn giữa nhà họ Chúc và nhà họ Phí, lại còn vọng tưởng rằng ta sẽ muốn ngươi.”
Tiếng khóc thảm của Chúc Uyển Thanh vang lên khắp sân, nhưng phụ thân đã quyết tâm để nàng ta chịu quả báo, nên không thèm đếm xỉa.
Hai vị ca ca kéo lê đôi chân bị đánh bầm dập đi tới, quên cả tình nghĩa huynh đệ thường ngày mà quát lớn: “Cút khỏi đây ngay, ai cho ngươi ở đây làm loạn, đây không phải là Phí phủ của ngươi.”
Trước khi rời đi, Phí Huyền vẫn cố làm ra vẻ tình thâm ý nặng nhìn ta: “Uyển Ninh, lễ cập kê của muội sắp đến rồi, đến lúc đó ta sẽ rước muội với mười dặm kiệu hoa.”
Nghe hắn nói, ta suýt chút nữa đã buồn nôn. Phí phủ nắm giữ binh quyền từ lâu đã khiến Hoàng thượng nghi ngờ, phụ thân của Phí Huyền vì bảo toàn gia tộc nên dần giao lại binh quyền trong tay. Để giữ gìn sự phú quý vinh hoa của gia tộc, khi ta và mẫu thân đi lễ Phật dưỡng thân bên ngoài, họ đã đến cửa cầu thân.
Lúc mẫu thân hỏi, ta vẫn còn lưu lại ấn tượng về hắn khi còn nhỏ, khi hắn cùng ta vui chơi, chăm sóc chu đáo. Vì vậy ta đã lập tức đồng ý.
Nào ngờ chỉ với vài câu của Chúc Uyển Thanh, hắn đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cho rằng mẫu thân là Trưởng Công chúa chấp nhận nhanh chóng như vậy chắc chắn có điều mờ ám.
Phí Huyền nói không sai, hai nhà từ nay đã tuyệt giao. Nhà họ Phí không có ta, e rằng đến đời Phí Huyền sẽ nhanh chóng suy vong.