Ta, không trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp khuynh thành, khí chất cao quý tự nhiên toát ra. Ngược lại, nàng ta tuy ăn vận xa hoa nhưng ánh mắt gian xảo, thô tục, lộ rõ vẻ vụng về, bắt chước gượng gạo.
Khuôn mặt Chúc Uyển Thanh tái nhợt, cắn môi, vội vàng phủ nhận: “Nếu ngươi thực sự là đại tiểu thư, vậy tại sao ở đây chẳng ai nhận ra ngươi? Ngươi chỉ ghen tị vì Phí Huyền ca ca đối tốt với ta nên bịa ra những lời dối trá thế này.”
Phí Huyền vẻ mặt khinh thường: “Uyển Thanh có lòng tốt luôn không muốn vạch trần thân phận của ngươi, vậy mà ngươi còn dám vu oan nàng!”
Chỉ với vài lời, hai người đã xoay chuyển được tình thế, Lưu Hinh Nhi vốn vừa rồi còn chật vật giờ lập tức lấy lại được can đảm.
“Chỉ là một nha hoàn hèn mọn, hôm nay dù có đánh chết ngươi cũng không ai bênh vực. Ta sẽ thay Uyển Thanh dạy dỗ ngươi tử tế!”
Các quý nữ khác cũng không chịu kém, đồng loạt sai nha hoàn áp chế ta, ép ta quỳ xuống đất và đá một cái thật mạnh khiến ta ngã nhào.
“Phải dạy cho nàng ta biết cách xin lỗi!” Nói xong, bọn họ ép đầu ta xuống nền đất, bắt ta phải đập đầu đến mức máu loang trên sàn.
Phí Huyền kéo Chúc Uyển Thanh ra sau lưng, nói: “Bẩn quá, đừng để dơ mắt nàng.”
Chúc Uyển Thanh đắc ý cười: “Ta đã bảo ngươi đừng đối đầu với ta, ngươi lại không nghe. Trong nhà này, ngươi có chỗ để nói sao?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt căm phẫn nhìn nàng ta: “Mẫu thân sắp trở về rồi, đến lúc đó các ngươi không ai có thể sống yên!”
Sau yến hội mùa xuân là lễ cập kê của ta, mẫu thân sẽ trở về chủ trì, và Hoàng đế cữu cữu cũng sẽ phong ta làm quận chúa trong ngày đó. Chính vì thế mà tất cả mọi người mới đổ xô đến phủ Quốc công để lấy lòng.
Nhưng kiếp trước ta không đợi được đến lễ cập kê của mình, vì bị Chúc Uyển Thanh hãm hại mà phải chịu oan khuất, cho đến khi nhắm mắt vẫn chưa thể gặp lại mẫu thân.
Chúc Uyển Thanh ngồi xuống cạnh ta, không bận tâm mà khinh khỉnh nói vào tai ta: “Ngươi ngây thơ thật đấy, Phí gia nắm giữ trọng binh, chỉ cần ta gả vào đó, ai dám động đến ta?”
Nghĩ đến cảnh ta từng nhún nhường nàng ta mà cuối cùng lại bị chết thảm, lần này ta quyết sẽ không bỏ qua.
04
Ta cố vùng ra, muốn rút trâm cài phản kháng, chưa kịp ra tay đã nghe thấy một tiếng quát lớn: “Quá lắm rồi!”
Hai vị ca ca bước nhanh vào, bọn họ sợ hãi vội vàng buông ta ra.
Trên mặt Chúc Uyển Thanh thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khoác tay Nhị ca, Nhị ca liền yêu thương nhìn nàng ta.
Đại ca thì liếc nàng ta một cái đầy quan tâm, nhưng khi nhìn đến ta đang tả tơi thì lại khinh bỉ lộ rõ trên mặt.
Trước mặt bao người, Đại ca khiển trách: “Một đứa nha hoàn thô lỗ không biết lễ nghĩa, còn dám ngang nhiên làm loạn. Sao không học theo dáng vẻ của Uyển Thanh, may ra sau này còn có thể gả vào gia đình tốt.”
Kiếp trước, ca ca thường xuyên nói những lời như thế này. Ta hết lần này đến lần khác học theo Chúc Uyển Thanh để làm vui lòng họ, nhưng lại bị họ chế nhạo là bắt chước vụng về.
Giờ ta đã hiểu, người không để ý đến ngươi thì ngươi có hy sinh bao nhiêu cũng chẳng làm họ đoái hoài.
Nghĩ đến đây, ta lạnh lùng cười nhạt: “Học theo Chúc Uyển Thanh sao? Học cái dáng vẻ giả dối, hay là học cái trò giả mạo?”
Sợ liên lụy, các quý nữ xung quanh đều lên tiếng đổ lỗi cho ta.
“Ngay cả lời của Thế tử mà cũng dám cãi lại, không lạ gì khi dám bắt nạt Uyển Thanh.”
“Phải rồi, vừa nãy không chỉ dám xúc phạm Uyển Thanh mà còn muốn cướp đồ được ban tặng. Nếu không phải bọn ta bảo vệ, không biết ả sẽ làm ra chuyện điên rồ nào nữa.”
Phí Huyền đầy căm phẫn bước ra: “Hạng thôn nữ quê mùa như ngươi sao có thể sánh được một sợi tóc của Uyển Thanh, hôm nay trước mặt Thế tử, ta chính thức từ hôn.”
Nhị ca đau lòng trách: “Đều do chúng ta không dạy dỗ đứa nghiệt chủng này, thật là nhục nhã cho hai nhà.”
Ta thấy rõ việc liên hôn giữa phủ Quốc công và Phí gia đã bị ta làm rạn nứt.
Đại ca cau mày nói: “Phủ Quốc công ta không có nữ nhi phá hoại gia phong như thế, chỉ có Chúc Uyển Thanh mới là muội muội của ta.”
Chúc Uyển Thanh ánh mắt rạng ngời, sau đó cúi đầu, giả vờ thở dài: “Lỗi là do muội quản không khéo, mới khiến một nha hoàn cũng dám mơ tưởng hoán đổi thân phận, là lỗi của muội.”
Một câu nói khiến ba người kia đau lòng không ngớt, Phí Huyền lập tức rút hôn thư, xé nát ngay tại chỗ.
Hắn cẩn thận đeo lại ngọc bội đính ước lên thắt lưng của Chúc Uyển Thanh, cao giọng nói: “Hôm nay trước mặt các vị quan khách, ai mới là đại tiểu thư của phủ Quốc công đã rõ ràng. Ta, Phí Huyền, hiện tại xin cầu hôn đại tiểu thư Chúc Uyển Thanh.”
Chúc Uyển Thanh trong tiếng chúc tụng hân hoan ném cho ta một ánh nhìn thách thức.
Ta không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của nàng ta, kiểu nam nhân phản bội như Phí Huyền, ai thích lấy thì lấy.
Thấy ta chẳng chút hối hận, Nhị ca nhẫn tâm đề xuất với Đại ca: “Đại ca, hôm nay Chúc Uyển Ninh công khai chống đối, làm Uyển Thanh mất mặt, nhưng nể tình trời cao có đức hiếu sinh, chi bằng gả nàng cho một phu xe rồi đưa về điền trang ở quê thôi.”
Đại ca thoáng không nỡ, nói: “Nếu muội chịu nhận lỗi trước mặt mọi người hôm nay, rồi đến từ đường quỳ một đêm coi như xong.”
Chúc Uyển Thanh thoáng sững sờ, rồi mỉm cười giả vờ chịu ấm ức: “Không sao đâu, ca ca không cần vì muội mà giận. Muội thật sự chẳng màng đến những hư danh này.”
“Nhưng muội muội, dù có ngang bướng thế nào cũng không nên làm mất mặt phủ Quốc công.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Đại ca liền hiện rõ sự bực bội, nhìn ta không hài lòng: “Muội vẫn không chịu nhận lỗi sao?”
Ha, đây là hai vị ca ca mà ta từng hết mực ngưỡng mộ.
Khi ấy, bọn họ đâu có được quyền quý như bây giờ. Vì ngày nhỏ ta thích đi theo hai ca ca, mẫu thân mới nhận hai huynh trưởng con của di nương về làm con đích tự, còn sớm thỉnh phong vị Thế tử cho Đại ca.
Ta nghẹn giọng, chỉ muốn tự tát mình một cái, sao lại ngu muội đến thế, hết lòng tin tưởng người chẳng đáng.
Đại ca mặt trầm xuống, quay lại dặn gia nhân: “Theo lời Nhị thiếu gia mà làm, chọn một phu xe ở hậu viện để gả nàng rồi đưa về điền trang ở quê, nếu không nhận lỗi thì cả đời đừng quay về.”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đại ca, lạnh lùng nói: “Ngươi lấy tư cách gì mà đuổi ta ra khỏi đây, ngay cả tộc trưởng họ Chúc cũng chẳng dám nói sẽ trục xuất ta.”
Nhị ca hừ lạnh: “Phụ thân, mẫu thân không có ở đây, đương nhiên Đại ca có quyền xử lý gia sự.”
Đại ca giọng trầm tuyên bố: “Phủ Quốc công từ đầu đến cuối chỉ có Uyển Thanh là nhi nữ, Chúc Uyển Ninh chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Chúc Uyển Thanh đắc ý nói với gia nhân: “Việc này xảy ra đột ngột, lát nữa xe ngựa phải dùng để tiễn các quý khách, cho gọi một chiếc xe kéo từ ngoài phủ đưa nàng ra ngoài.”
Thấy họ định bắt ta trói lại đưa đi, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hét đầy giận dữ: “Hai đứa nghịch tử! Các ngươi đang nói ai mới là nhi nữ của ta? Có bản lĩnh thì lặp lại một lần nữa trước mặt ta!”
05
Phụ thân quanh năm cầm quân bên ngoài, thực ra ông đã về cách đây vài ngày, đóng quân ở ngoài thành, không có việc gì đặc biệt thì sẽ không về nhà.
Trùng sinh trở về, để tránh bị thiệt thòi, ta đã sớm lén gửi thư bồ câu cho phụ thân, nhờ người trở về giúp đỡ.
Kiếp trước, ta thấy phụ thân đã có vài sợi tóc bạc sớm, sợ rằng người không an lòng về nhà, nên dù chịu bao nhiêu ấm ức cũng không dám kể với người.
Lâu dần, khoảng cách giữa ta và phụ thân cũng xa cách hơn. Mỗi lần người trở về, hai vị ca ca luôn kéo Chúc Uyển Thanh chen lấn trước mặt phụ thân để biểu diễn.
Ta chỉ có thể đứng lặng lẽ bên cạnh với gương mặt buồn bã, rồi phụ thân lại lấy từ trong lòng ra món quà quý giá, giữ gìn cẩn thận để chọc ta vui vẻ.
Nghĩ đến đây, mắt ta đỏ hoe, đáng thương nhìn phụ thân.
Phụ thân đầy thương xót, nhìn vết thương trên trán ta, tay người run rẩy không dám chạm vào.
Quay lại, người tát một cái thật mạnh vào mặt Đại ca.
Đại ca không tin nổi, trừng mắt nhìn phụ thân, không thể ngờ rằng người cha yêu thương mình từ nhỏ lại động thủ như thế.
Nhị ca bất bình nói: “Phụ thân, Uyển Ninh phạm sai lầm lớn, Đại ca là Thế tử, quản lý gia môn, sao lại sai được!”
Một câu nói khiến đôi mắt phụ thân đỏ ngầu, trán gân xanh nổi lên, chỉ thẳng vào Nhị ca mà mắng xối xả.
“Ngươi còn dám nói! Ta nhờ các ngươi chăm sóc muội muội, thế các ngươi đã chăm sóc Uyển Ninh thành ra thế nào rồi!”
Nhị ca chẳng hề phục: “Chúng ta chỉ có một muội muội là Uyển Thanh. Chúc Uyển Ninh chẳng có dáng vẻ muội muội gì cả, khắp nơi gây khó dễ cho người khác, trong phủ từ trên xuống dưới không ai thích nàng, gây xáo trộn cả gia môn.”
Đại ca cũng tán thành: “Phụ thân, người cứ hỏi trong phủ đi, nàng ta thường xuyên hà khắc hạ nhân, phá hoại gia phong.”
Những huynh trưởng từng nói sẽ bảo vệ ta cả đời, giờ lại chắn trước mặt Chúc Uyển Thanh, như thể ta là kẻ thù nguy hiểm, sợ ta tổn thương Chúc Uyển Thanh dù chỉ một chút.
Rõ ràng họ biết Chúc Uyển Thanh luôn sai khiến hạ nhân cắt xén đồ dùng của ta, trời đông mà ngay cả than sưởi cũng không cho. Nếu không phải ta mắng vài kẻ hạ nhân không coi ta ra gì, chắc ta đã chết rét từ lâu.
Bây giờ lại trách ta hà khắc hạ nhân, trong mắt họ, sợ rằng những tên nô tài thấp hèn còn quý giá hơn ta.
Lưng phụ thân vốn thẳng như gươm giờ đây dường như khom lại chút ít, người lắc đầu, thất vọng vô cùng.
“Các ngươi đã quên hết rồi sao? Khi còn nhỏ Uyển Ninh yếu đuối, mới phải đi theo mẫu thân cầu y lễ Phật, các ngươi ngày ngày khóc lóc ồn ào, đòi muội muội về nhà. Không còn cách nào khác, ta mới thu nhận Uyển Thanh.”
“Khó khăn lắm muội muội ruột các ngươi mới khỏe mạnh trở về, vậy mà các ngươi lại làm tổn thương nàng đến thế này.”
Một lời nói của phụ thân khiến mọi người choáng váng, lập tức vạch trần lời dối trá của Chúc Uyển Thanh.
“Trời ơi, hóa ra Chúc Uyển Thanh đúng là con nuôi thật sao!”
“Nàng ta dám giả danh nhi nữ của Trưởng Công chúa, đúng là quá lớn gan!”
“Chậc, cũng tại hai vị ca ca cưng chiều quá mức, đúng là có người lòng dạ hướng về người ngoài thật.”
Lời bàn tán của mọi người khiến hai vị ca ca không ngẩng đầu lên nổi.