Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU- Full Chương 4: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 4: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

12:34 chiều – 24/05/2024

18,
Lâm Tịch vội vã chạy tới, thấy Đỗ Nhược Khanh nằm dưới đất, trên người vẫn còn hơi thở, ả ta nhanh chóng đỡ hắn dậy.

Đứng lên, ả ta nhìn về phía ta cười nhạo, chế giễu ta không biết tự lượng sức mình.

Ta nhìn thẳng vào ả ta, cười khẩy.

Ta đã đoán trước việc nàng ta cho người canh giữ phía ngoài nhà trọ, nếu hôm nay ta không c h ế t trong đám cháy này, ra ngoài ta cũng sẽ bị ả ta g i ế t c h ế t.

Ta tháo chiếc trâm cài tóc xuống rồi vứt xuống đất.

Đây là món quà đầu tiên hắn tặng ta, ta chẳng nỡ chút nào!

Ta bước vào đám cháy dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Tịch.

Ả ta tưởng ta sẽ cầu cứu, quỳ xuống xin ả tha cho ta một mạng, ha, mơ đi, Mạnh Kiều Kiều ta dù có c h ế t cũng sẽ ưỡn ngực thẳng tắp.

19,
Hơn nữa, ta sẽ không c h ế t.

May mà ta tính tình phong lưu, mỗi lần đến Tần Tuyên Các đều sẽ nghỉ ngơi ở đây, dần dần trở thành huynh đệ tốt với chủ cửa hàng, cho nên ta sẽ biết được những đường đi bí mật mà người ngoài không biết.

Khi nhìn thấy ngọn lửa kia, ta đã biết được mục đích của Lâm Tịch.

Sau khi tỉnh lại, Đỗ Nhược Khanh sẽ quay lại tìm người, ta để lại cây trâm cài tóc ở nhà trọ, đến khi hắn phát hiện, sẽ hiểu lầm ta đã c h ế t trong đám cháy.

Nếu Đỗ Nhược Khanh vĩnh viễn không khôi phục ký ức, cả đời này hắn và Lâm Tịch cũng sẽ không có cơ hội.

Nếu hắn khôi phục ký ức, giữa hai người họ cũng sẽ tồn tại một khoảng cách, bởi vì Lâm Tịch đã hại c h ế t đứa con đầu lòng của hắn.

Ta vốn dĩ không phải người tốt.

Ả ta chiếm thân phận của ta, tìm người g i ế t ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

20,
Nửa đêm, trên đường vắng tanh, một con ma cũng không nhìn thấy.

Đi mãi, đi mới mới đến Hương Sách Uyển, gõ cửa rất lâu mới có người đáp lại, “Nửa đêm canh ba ai đến vậy?”

Lâm Thanh Mộc mở cửa, nhìn thấy ta thì ngạc nhiên há hốc mồm, “Sao lại thành ra thế này??”

“Nói ra rất dài dòng.”

Hắn kéo ta vào trong, chốt cửa lại, nghi hoặc nhìn ta, “Có phải muội đi Tần Tuyên Các rồi không đủ tiền trả, bị người ta đuổi về đúng không?”

Ta biết bộ dáng bây giờ của mình rất khiến người ta nghi ngờ, chỉ bật cười rồi nói, “Ta đói quá, có gì ăn không?”

“Trong nhà chỉ còn mấy cái bánh ngô này thôi, ăn tạm trước đi, mai ta ra chợ mua cái khác cho muội ăn.”

Ta cắn miếng bánh ngô khô cứng, ho khan hai tiếng, “Đen thật, ta bị tr ộm mất túi tiền nên mới thành ra thế này.”

Thấy ta tự nhiên, không có chút chột dạ nào, hắn thở dài, “Muội ấy à! Nếu không phải vì muội suốt ngày chạy đến Tần Tuyên Các thì làm sao lại thành ra thế này chứ!”

“Trên đầu chữ sắc có con dao, muội phải ăn chút trái đắng mới nên người được.”

“Đêm nay cứ ở đây, ta đi dọn phòng cho muội.”

Ta gật gật đầu.

Lâm Thanh Mộc cũng gần như là thanh mai trúc mã của ta, căn nhà cha ta mua chính là nhà cũ của Lâm Thanh Mộc.

Từ nhỏ ta và hắn đã cùng nhau trèo cây bắt chim, xuống sông bắt cá.

Ta trở nên đanh đá như bây giờ, một phần cũng là nhờ sự cống hiến của hắn.

Hắn ở cùng với mẹ, cha ta thấy họ đáng thương nên giúp đỡ họ rất nhiều.

Đương nhiên cha ta sẽ không bỏ qua con thỏ gần hang này rồi, Lâm Thanh Mộc chính là đối tượng đầu tiên trong phi vụ đầu tư vào con rể của cha ta.

Chỉ tiếc là ba năm trước bà ấy đã qua đời, Lâm Thanh Mộc chuyển đến Tuyên Thành dạy học, vừa dạy học vừa chuẩn bị cho kỳ thi.

21,
Đêm đó, ta ngủ không yên, những giấc mơ đứt quãng liên tục, bên tai như có âm thanh gì đó. Hôm sau thức dậy, hai mắt ta đen xì, cả người ủ rũ.

“Bánh bao muội thích nè, mới ra lò.”

“Muội có biết khi ta đi mua bánh bao nghe được tin tức gì không? Một vị đại quan mới tới Tuyên Thành, họ Đỗ thì phải, là hình bộ thượng thư đó.”

Ta suýt nữa sặc c h ế t.

Lâm Thanh Mộc ghét bỏ nhìn ta, “Cứ ăn từ từ, không ai tranh với muội.”

Sau dó lại nói tiếp, “Nghe nói người đó tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, có trăm cách t r a t ấ n phạm nhân, phàm là người dưới tay hắn, không ai dám không khai ra sự thật.”

“Hình như hắn đang tìm người, không biết ai mà đen đủi như vậy, người bị hắn để mắt đến không phải là tới số rồi sao.”

Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lạnh hết cả sống lưng, không lẽ hắn phát hiện ra ta rồi?

Ăn xong, ta quyết tâm chạy thật nhanh, ta mượn Lâm Thanh Mộc mấy lượng bạc, chuẩn bị chạy trốn khỏi nơi thị phi này.

Ta mượn Lâm Thanh Mộc bộ quần áo, dùng tro bếp bôi đen mặt, đi thật nhanh về phía cổng thành.

Tuy nói trong thành có nhiều binh sĩ tuần tra, nhưng ở cổng thành lại rất lỏng lẻo.

Sau khi ta ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của người quản thành, cổng mở ra, “Đi đi.”

Ta vui mừng chạy như bay đến cổng thành, đột nhiên một tiếng hét to từ phía sau truyền đến, “Đóng cổng thành lại, hôm nay không cho bất cứ ai ra vào thành.”

22,
Một cơn gió mạnh thổi qua, trước mắt ta hiện lên hình ảnh nam nhân mặc bộ đồ màu trắng, đầu đội mũ quan, gương mặt tinh xảo không có chút cảm xúc nào, vừa cao quý vừa lạnh lùng.

Khi nhìn thấy gương mặt của Đỗ Nhược Khanh, ta lập tức cúi đầu xuống, nhìn đi chỗ khác, trong lầm thầm cầu nguyện, “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…”

Sao ta hôm nay ta lại cảm thấy hắn rất xa lạ nhỉ, khác hẳn với trước đây.

Còn nữa, sao hắn biết ta chưa c h ế t.

Vó ngựa dừng lại trước mặt ta, Đỗ Nhược Khanh ngồi trên lưng ngựa, khí thế bức người, “Ngẩng đầu lên.”

“Hi! Đã lâu không gặp.” Ta ngẩng đầu lên, chột dạ nói.

Hai mắt hắn đỏ ửng lên, gằn từng chữ, “Được, lắm, đã, lâu, không, gặp, Kiều, Kiều.”

Hắn túm ta lên ngựa, cổ tay như bị kìm kẹp, rất đau.

Ngựa phi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi nhà.

Đỗ Nhược Khanh kéo ta vào phòng, không thương tiếc mà ném ta xuống giường.

Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người ta.

Ta chột dạ, không dám nhìn hắn.

“Trâm càu tóc, mật đạo, Hương Sách Uyển, Kiều Kiều thật là thông minh nha!” Hắn cười lạnh, giọng nói khàn khàn, “Nàng không chỉ lừa được Lâm Tịch mà còn lừa được cả ta.”

Ta co rúm người lại, “Chàng, chàng, chàng… đừng như vậy, ta rất sợ.”

“Sợ? Nàng còn biết sợ?” Hắn ép ta nằm xuống, chậm rãi ghé sát vào người ta.

“Chàng như này ai không sợ chứ!” Ta mếu máo nhìn hắn.

Ta thăm dò hỏi, “Chàng khôi phục trí nhớ rồi à?”

“Nàng muốn ta mãi không nhớ lại?”

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, dù là trường hợp nào ta đều sẽ không có kết quả tốt.

Ta ôm cổ hắn, mềm mềm nói, “Đừng giận nữa được không?”

“Đêm qua sau khi đưa chàng ra ngoài, lửa càng lúc càng lớn, ta cũng không ra được, hơn nữa, nếu ta ra ngoài Lâm Tịch cũng sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Huống chi, hai người còn có mấy chục năm tình cảm, đợi đến khi chàng khôi phục ký ức, chàng sẽ bỏ rơi ta, vậy thì ta rời đi sớm không phải tốt hơn sao?”

Đỗ Nhược Khanh bớt giận không ít, cúi đầu xuống cổ ta hít hà.

Lúc sau, cả người hắn mới buông lỏng, “Ai nói ta sẽ bỏ rơi nàng, chẳng phải nàng bỏ ta trước sao!?”

“Chàng thật sự nhớ lại hết rồi?” Ta giật mình.

Sao không giống trong tưởng tượng của ta nhỉ!

Hắn sờ bụng ta, “Nó có b ắ t n ạ t nàng không?”

“Không có.” Ta ăn ngay nói thật.

23,
Sau đấy, ta nhờ Đỗ Nhược Khanh đưa ta đến gặp nhũ mẫu của Lâm Tịch.

“Bà không nhận ra ta thật à?”

Nhũ mẫu ch ửi thề, “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

Ta bật cười thành tiếng, “Ta là hồ ly tinh, vậy thì Lâm Tịch là con hàng gì? Chẳng qua cũng chỉ là thứ ăn cắp thân phận của người khác thôi.”

“Bà quên rồi à? Ta chính là đứa nhỏ năm đó bị bà ném đi đấy.”

“Ngươi nói bậy, Tịch Nhi là đích nữ Lâm phủ.” Bà ta giật mình, chuyện năm đó bà ta làm rất cẩn thận, tại sao lại bị người khác phát hiện!

Đỗ Nhược Khanh đau lòng ôm lấy ta, hắn khiếp sợ, nếu như cha ta không nhặt được ta, vậy thì đời này chúng ta sẽ không gặp được nhau.

Việc chứng minh Lâm Tịch giả làm đích nữ Lâm gia khó như lên trời, nhưng Đỗ Nhược Khanh đứng ra giúp ta, không hề nương tay chút nào.

Ta trêu chọc hắn không niệm tình cũ.

Kết quả bị hắn đè lên giường sờ nắn một phen.

Trước khi khôi phục trí nhớ suốt ngày làm loạn, sau khi khôi phục trí nhớ thì càng quá đáng hơn.

Cuối cùng, ta cũng không nhận người thân, bởi vì Lâm gia vừa muốn nhận lại con gái ruột, nhưng cũng không muốn từ bỏ Lâm Tịch.

Tuy nhiên, dưới sự truyền bá của hình bộ thượng thư, thanh danh của Lâm Tịch cũng chẳng còn gì tốt đẹp.

24,
Sau khi thành thân, ta sinh n on một bé trai.

Ngày đó, ta khó sinh, dọa hình bộ thượng thư mặt đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩn, “Không sinh nữa, từ giờ không sinh nữa.”

Ta bất đắc dĩ cười nói, “Chàng nhịn được sao?”

25, – Ngoại truyện Đỗ Nhược Khanh.

Ta mất trí nhớ, một cô nương tên Mạnh Kiều Kiều nói với ta rằng ta lên Lương Nhị Ngưu.

Cái tên này tục vãi chưởng.

Nàng nói nàng là vị hôn thê của ta.

Ta nhìn nàng nhan sắc xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, trước sau lồi lõm rõ ràng, cảm khái mắt nhìn người của mình thật tốt.

Nàng nghĩ rằng ta không tin, sai người đi lấy văn thư hôn ước.

Rõ ràng là hôn ước vài chục năm, thế mà trang giấy lại mới tinh, dấu quan ấn cũng là mới đóng.

Sau khi nhìn thấy văn thư, ta biết chắc chắn nàng lừa ta.

Nhất định là có âm mưu!

Vì sợ đánh rắn động cỏ nên ta giả vờ nhu thuận.

Da mặt nàng rất dày, không biết xấu hổ, suốt ngày s à m s ỡ ta, nhưng nàng đối xử với ta rất tốt.

Ta không thể hiểu nổi nàng.

Cuối cùng ta quyết định không truy cứu truyện này nữa, quyết định sẽ rời đi vào đêm thành thân.

Không ngờ ta bị hạ t h u ốc, mơ mơ màng màng mà … với nàng.

Đến khi tỉnh lại, ta có chút kinh hoảng, nhưng cảm giác thoải mái này khiến ta rất thỏa mãn.

Ta thờ dài một hơi, thầm nghĩ đành phải chịu trách nhiệm với nàng vậy.

Đêm đó, nhìn nàng ngủ, ta tủi thân vươn tay b óp cổ nàng.

Cổ của nàng rất nhỏ đến mức ta chỉ dùng một bàn tay cũng có thể nắm trọn, dùng chút sức là có thể bóp c h ế t cái thứ vướng víu này, nhưng nhìn nàng an tĩnh ngủ ngoan, ta lại không đành lòng.

Sau đấy, ta cảm thấy ngột ngạt, nàng dùng đủ mọi cách dỗ dành ta, ta rất thích cảm giác này.

Ngày đó, nàng say khướt về nhà, khóc lóc xin lỗi ta, nói đau lòng vì ta, muốn đối xử tốt với ta.

Ta rất cảm động, kết quả là hôm sau tỉnh dậy, nàng quên sạch những gì mình nói.

Ta cảm thấy hối hận vì đêm đó không bóp c h ế t nàng, nếu vậy thì nàng sẽ không thể chọc giận ta nữa.

Nữ nhân này rất ngốc, ta dùng hành động ám chỉ với nàng là ta đồng ý ở lại, muốn cùng nàng bình bình an an sống hết đời, kết quả là nàng trực tiếp trải nệm xuống đất, không ngủ cùng ta nữa.

Đến Tuyên Thành, đụng phải Lâm Tịch, ả ta cũng nói ta là vị hôn phu của ả.

Nhưng trong vô thức ta rất bài xích ả ta.

Ả không xinh đẹp bằng nương tử của ta, dáng người cũng không đẹp bằng nương tử ta, hơn nữa, nương tử và ta còn có một bé con.

Ai ngờ chỉ vì ta không đồng ý mà nữ nhân xấu xí tâm địa độc ác này lại phái người đến ám sát chúng ta.

May mà nương tử của ta thông minh, nếu không ta sợ đời này sẽ không được gặp lại nàng nữa.

Ta rất tức giận, tr ói ả ta cùng nhũ mẫu kia lại một chỗ.

Có lẽ do quá tức giận nên kích thích ta khôi phục ký ức.

Mẹ ta làm trong quán r ượu, bán nghệ không bán thân, dây dưa với cha ta rồi sinh ra ta.

Nhưng Đỗ gia lắm quy nhiều củ, không cho mẹ ta qua cửa, đến khi ta chín tuổi thì bức tử mẹ ta.

Ta hận bọn họ.

Bởi vì Đỗ gia không có con trai, cuối cùng phải đón ta trở về.

Lúc sắp c h ế t, mẹ nói, “Nhược Khanh, đồng ý với mẹ, đời này con hãy làm một kẻ máu lạnh vô tình, đừng bao giờ mở lòng.”

Ta nghe lời mẹ, sống cô quạnh hai mươi năm.

Gặp được Kiều Kiều là ngoài ý muốn, nhưng ta không muốn buông tay.

Biết nàng suýt c h ế t, ta sợ hãi vì xém chút là mất nàng.

Biết nàng giả c h ế t bỏ trốn, ta rất tức giận.

Trước khi tìm được nàng, ta nghĩ ra mọi thủ đoạn để tr ói nàng bên cạnh cả đời, không để nàng chạy trốn nữa.

Đến khi tìm thấy nàng, những suy nghĩ kia của ta đều biến mất hết.

May mà trời xanh đối xử không tệ với ta, Kiều Kiều đáng giá để ta đánh đổi.