Ba tôi là người sống đơn giản, không danh vọng tiền tài, không tranh không giành với kẻ khác.
Sau khi ông nội qua đời, bác cả đòi cướp hết tài sản, mẹ tôi phải làm ầm ĩ trong linh đường mới giành lại được ngôi nhà.
Nào ngờ ba tôi nói mẹ tôi tính toán chi li, không quan tâm đến tình cảm anh em.
Trường học tổ chức đánh giá chức danh nghề nghiệp, ba tôi bị đồng nghiệp hãm hại nên về nhà than thở kể lể với mẹ tôi.
Mẹ tôi đến trường làm ầm lên, cuối cùng mới giành được một vị trí cho ba tôi.
Kết quả thế nào? Ông ta nói xấu mẹ tôi với đồng nghiệp, bảo mẹ tôi là thứ đàn bà chanh chua, ông ta không quản lý được.
Sau này mẹ tôi qua đời vì ung thư ở tuổi 45. Ông ta lấy mối tình đầu, còn nói rằng cuối cùng mình cũng có được những ngày tháng an nhàn hạnh phúc.
Tôi bất bình thay cho mẹ mình, nào ngờ lại bị mối tình đầu của ông ta đẩy xuống lầu, ch.ế.t ngay tại chỗ. Vậy mà ba tôi lại khai gian rằng do tôi trượt chân mà thôi.
May thay, tôi trùng sinh về ngày mẹ tôi làm ầm ĩ trong linh đường.