Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
NGƯỜI BA THIỆN LÀNH- FULL Chương 2: NGƯỜI BA THIỆN LÀNH

Chương 2: NGƯỜI BA THIỆN LÀNH

4:14 chiều – 13/05/2024

3

Kịch vui kết thúc, tất cả mọi người rời đi. Chỉ có mình mẹ tôi mệt mỏi đứng trong phòng khách, đối diện bà là bức ảnh ông nội cười tủm tỉm trên bàn thờ.

Kiếp trước cũng có cảnh này, khi ấy mẹ đã hỏi tôi: “Chẳng lẽ mẹ sai rồi ư?”

Lúc đó tôi còn nhỏ, chẳng biết nên an ủi bà thế nào nên chỉ yếu ớt trả lời rằng mình không thấy bà làm gì sai cả.

Sau khi mẹ qua đời, tôi từng nhớ lại cảnh tượng này vô số lần, chỉ hận khi đó mình không chạy lại ôm chầm lấy bà, nói cho bà biết bà là người mẹ dũng cảm nhất của tôi.

Đối với tôi, việc biểu đạt tình cảm như vậy thật khó xử, xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Nhưng điều mà người mẹ quanh năm cô độc của tôi cần hơn hết chính là sự công nhận của người thân xung quanh.

Mẹ tôi không chỉ bảo vệ ba, mà còn bảo vệ cả tôi nữa.

Khi tôi bị mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt lúc còn bé, mẹ tôi chộp lấy cây chổi lau nhà đuổi tới tận trường học, bắt bọn chúng xin lỗi tôi.

Từ đó không còn ai dám ức hiếp tôi nữa, bởi vì chúng biết tôi có một người mẹ chẳng dễ dây vào.

Nhưng có lẽ bà bị người ba đáng kính của tôi PUA* ngày này qua tháng nọ, nên đã có lúc, bà cho rằng sự che chở của bà từng khiến tôi hổ thẹn.

*PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.

Nhớ lại mấy chuyện này khiến lòng tôi đau như cắt, trước khi mẹ tôi thốt ra câu hỏi kia, tôi đã chạy tới ôm lấy bà rồi nói với bà những lời tôi hằng muốn nói:

“Mẹ, mẹ không làm gì mất mặt cả, mẹ cũng không phải là người đàn bà chanh chua như họ nói, mẹ là người tốt nhất trên đời. Ba con nói mẹ như vậy là vì ông ta dối trá, hèn yếu. Mẹ không có lỗi gì đâu.”

Hóa ra tôi của năm 16 tuổi đã cao hơn cả mẹ rồi.

Nhưng bờ vai gầy yếu vững chãi của bà vẫn khiến tôi an tâm như thuở nào. Nhớ đến dáng vẻ ốm o gầy mòn của bà vào kiếp trước, mũi tôi đau đến ê ẩm.

Mẹ nép trong lòng tôi, đầu vai run rẩy không thôi.

Mẹ con chúng tôi ôm nhau khóc lớn.

Tôi âm thầm thề với lòng, kiếp này tôi sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.

Lúc này, tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng mà mình chưa nói với mẹ.

Trong nỗi kinh ngạc của mẹ, tôi cầm một chiếc búa tới rồi đập vỡ cái tủ vẫn luôn bị khóa chặt ở ngay đầu giường của ba tôi.

Theo lời ông ta nói, cái tủ này chính là cuộc sống và lý tưởng của ông ta, là nơi mẹ con tôi không thể động vào.

Ông ta nói với mẹ tôi rằng, ai cũng có những nơi riêng tư, nếu muốn ở bên cạnh ông ta thì phải tôn trọng điều đó.

Thật buồn cười, mẹ tôi mang tiếng chanh chua suốt cả kiếp người, vậy mà bà vẫn để ba tôi khóa chiếc tủ này lại cả đời đấy thôi.

Rõ ràng mẹ rất yêu ba.

Chỉ là… tình yêu của bà đã bị tên đàn ông kia phụ bạc.

Tôi quyết tâm kéo sổ ghi chép và đống hình ảnh quý báu của ba tôi từ trong đó ra cho mẹ tôi xem, chẳng có gì ngạc nhiên khi trong đó toàn là ảnh chụp chung của ba tôi và dì Triệu hàng xóm.

Trên ảnh, ba tôi cười quá đỗi ngọt ngào, vẻ mặt cũng khoan khoái dễ chịu, nào có giống tên đàn ông nhíu chặt mày trong bức ảnh chụp chung với mẹ tôi vẫn còn đang treo trên tường kia chứ.

Tôi nói cho mẹ biết, dì Triệu là mối tình đầu của ba.

Trong “vùng đất bí mật” của ba toàn là nỗi tương tư mà ông ta dành cho dì Triệu.

Cũng phải cảm ơn ba tôi đã “tự thú” nên tôi mới biết rõ như thế.

Khi hai người kia tái hôn vào kiếp trước, ba tôi đã chiếu mấy thứ này lên màn hình lớn cho mọi người xem, nhằm chứng minh chuyện tình lâm ly bi đát bị chia cắt ngót nghét 20 năm của họ.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra dì Triệu hàng xóm và ba mình đã có câu chuyện xưa “đặc sắc” đến vậy.

Tôi không chỉ tức giận vì ba phản bội mẹ, mà hơn hết, mẹ tôi từng xem dì Triệu là bạn bè còn trên cả thân thiết nữa.

Chồng của dì Triệu qua đời khi bà ta còn khá trẻ, sau khi bị nhà chồng đuổi đi, bà ta mới tới thuê căn nhà ngay bên cạnh chúng tôi.

Dì Triệu thường khóc lóc, kể lể rằng mình còn trẻ mà đã chịu cảnh góa bụa, nhà chồng thì cứ đi bêu rếu khắp chốn, mình có trăm cái miệng cũng không cãi lại được. Mẹ tôi thương tình nên đến nhà chồng của dì Triệu, nói lý giúp bà ta.

Từ đó về sau, mẹ tôi thường giúp bà ta những việc trong khả năng của mình.

Bà ta kể hoàn cảnh nhà mình khó khăn, thế là mỗi lần nấu món nào ngon, mẹ tôi đều để riêng một phần rồi mang qua cho con trai của bà ta bổ sung dinh dưỡng.

Bà ta khóc lóc ỉ ôi, than thở rằng không có tiền cho con đến trường luyện thi, mẹ tôi đành nhờ ba kèm miễn phí cho con trai của bà ta.

Mẹ tôi nào biết… Bà tưởng rằng dì Triệu vô tình dọn đến ở gần đây, nhưng thật ra bà ta trăm phương ngàn kế đến đây để nương tựa ba tôi.

Bà tưởng rằng mình nhiệt tình giúp đỡ người phụ nữ đáng thương đó, nhưng cuối cùng người ta lại là mối tình đầu của chồng mình, thậm chí còn đạp lên x.á.c mình để tiến vào cái nhà này.

Trong cuốn nhật ký mà ông ta viết, tôi thấy rõ thứ tình cảm lai láng mà ông ta dành cho dì Triệu:

【Hôm nay lại gặp Tiểu Nhã, cô ấy cười với tôi, dẫu không nói gì nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi khổ sở ẩn sau nụ cười ấy. Eo cô ấy gầy đến độ chỉ cần gió thổi qua là sẽ ngã, thật chẳng dám tưởng tượng cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn nữa. Tôi chỉ hận mình không có can đảm tiến tới ôm lấy cô ấy.】

【Tiểu Nhã nói cô ấy nguyện từ bỏ tất cả để đi đến chân trời góc bể cùng tôi, nhưng tôi đã kết hôn, người nọ chẳng khác nào con cọp cái. Nếu bị phát hiện thì Tiểu Nhã sẽ lâm vào nguy hiểm, thế nên tôi đành dằn lòng cố chịu.】

【Non thề còn kia. Tờ hoa khôn ngỏ. Sai! Sai! Sai, Chớ! Chớ! Chớ!】

【Tối nay tôi lại mơ thấy Tiểu Nhã, khi tỉnh giấc thì thấy cọp mẹ nằm bên cạnh, lòng tôi đau đến quặn lại, cuộc đời vẫn chưa kết thúc, mà tưởng chừng đã chấm hết mất rồi.】

【Điều tôi có thể làm là cố gắng dạy dỗ con trai của cô ấy. Thằng bé ngoan thật, mỗi lần trông thấy nó tôi lại sinh ra ảo tưởng, nếu nó là con của tôi và Tiểu Nhã thì tốt quá.】

Từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt cả cuốn nhật ký.

Những dòng cuối cùng này… hiển nhiên đã chạm đến giới hạn của mẹ tôi. Bà siết chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn xé nát ba tôi ra vậy.

Tôi mừng thầm, cuối cùng mẹ tôi đã không còn đau lòng nữa rồi, tức giận vẫn tốt hơn đau lòng chứ!

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, ba tôi đi vào.

Ông ta trông thấy cuốn nhật ký trong tay mẹ tôi thì thoáng sửng sốt.

Mẹ tôi nén giận hỏi ông ta có muốn giải thích điều gì không.

Vậy mà ông ta lại gằn giọng, trách mẹ tôi không hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa học được cách tôn trọng quyền riêng tư của người khác.

Mẹ tôi giận đến run tay: “Tôi cmn tôn trọng ông nhiều năm như vậy, rồi tôn trọng ra cái thứ này đấy à? Trần Hoán, tôi tốt với ông như thế mà ông xem tôi là đồ ngu hả?”

Cũng giống như trước kia, chất giọng “bão tố” của mẹ tôi bay ra ngoài cửa sổ, đoán chừng hai tầng trên dưới đều nghe được rất rõ ràng.

Ba tôi cũng như khi xưa, chẳng nói chằng rằng mà tiến tới giơ tay định cướp lại cuốn nhật ký.

Nhưng ba tôi “thiện lành” thành “thói”, một kẻ chẳng rèn luyện thể lực như ông ta, đến cái bánh rơi xuống cũng không đỡ nổi thì làm gì có sức chiến đấu.

Mẹ tôi chỉ đẩy nhẹ một cái là ông ta đã bị dồn vào góc tường rồi.

Mẹ tôi cầm lấy cuốn nhật ký, vừa giả vờ định gõ lên đầu ông ta, vừa hỏi ông ta vì sao lại đối xử với mình như vậy.

Ba tôi sợ hãi nhìn bàn tay giơ lên cao của mẹ tôi, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi lại: “Vương Mỹ Trân! Bà xem bà bây giờ đi! Có điểm nào giống phụ nữ không hả?! Bà đúng là con cọp cái!”

“Tôi chẳng tìm thấy cảm giác ở chỗ bà nên nghĩ tới người khác đó, thì sao hả? Hơn nữa tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng không được à? Tôi có gây ra chuyện có lỗi với bà thật đâu? Bây giờ ngay cả quyền tưởng tượng mà tôi cũng không được phép hả?”

Không hổ là giáo viên cấp đặc biệt, chỉ vài câu đơn giản mà ông ta đã biến mẹ tôi thành hạng người chẳng đáng một đồng, thậm chí còn đổ mọi tội lỗi lên đầu mẹ tôi.

Mẹ tôi hơi thảng thốt, bàn tay vốn đã giơ cao cũng khựng lại giữa không trung.

Không hay rồi!

Mẹ tôi sắp mắc mưu của ông ta nữa rồi.

Vào thời khắc mấu chốt ấy, tôi vỗ tay bôm bốp: “Thầy Trần, quá là tuyệt vời luôn! Rõ ràng người lấy tiền nhà nuôi tình đầu là ba, lén lút qua lại với tình đầu sau lưng mẹ cũng là ba, nhưng ba vẫn quy mọi tội lỗi cho mẹ được, đúng là làm người ta bái phục mà!”

Mẹ tôi bừng tỉnh, bàn tay dừng trên không lập tức giáng xuống mặt ba tôi thật mạnh.

Thoáng chốc, bên má phải của ba tôi xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.

Ba tôi đau quá hóa thẹn, ông ta vừa bụm mặt vừa mắng hai mẹ con tôi, nào là thứ cọp cái như mẹ tôi đã nuôi tôi thành đứa ngang ngược mất dạy, nhà họ Trần bọn họ cao quý trong sạch cả đời, đến đời tôi thì bị phá hủy mất rồi.

Nhưng lần này, mẹ tôi còn chẳng dính chữ P chứ đừng nói là cả chữ PUA của ông ta.

Ba tôi còn chưa dứt lời thì mẹ tôi đã buông tay, bình tĩnh đưa ra yêu cầu ly hôn.

Ai ngờ ba tôi nghe thấy hai chữ “ly hôn” thì bắt đầu lải nhải như lên dây cót.

Ông ta nói mẹ tôi có phúc mà chẳng biết hưởng, đang yên đang lành mà đòi ly hôn, sau này ai thèm lấy cọp cái như bà ấy nữa.

Một lát sau ông ta lại nói thế này, mẹ tôi đề nghị ly hôn là không nghĩ cho con cái, đứa con lớn lên trong gia đình ly hôn thường có nhân cách không toàn diện, mẹ tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà chẳng thương tôi gì cả.

Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng mẹ lại bảo tôi không cần để ý đến ông ta.

Tóm lại, dù ba có nói gì thì mẹ vẫn lặp đi lặp lại hai chữ: Ly hôn.

Cuối cùng, sau khi ba tôi thử lấy lại cuốn nhật ký vài lần nhưng chẳng thành, ông ta hét lên “Ly hôn thì ly hôn, ai không ly hôn là con chó.” rồi chạy ra khỏi nhà.

4

Sau khi ba tôi đi, màn đêm cũng dần bao phủ.

Mẹ tôi không bật đèn mà ngồi trên ghế sô pha thật lâu.

Tôi sợ mẹ nghĩ không thông nên mấy lần mượn cớ vào nhà vệ sinh vì uống nhiều nước quá để đi ngang qua phòng khách xem thử bà thế nào rồi.

Lần nào tôi cũng thấy bà ngồi yên ở đó nhìn lên trăng sáng.

Tôi chẳng thể đoán được mẹ mình đang nghĩ gì, chỉ có ánh trăng ôm lấy mẹ tôi, soi sáng tấm lưng cô độc và mái tóc được buộc hờ sau gáy của bà.

Tôi nghĩ, có lẽ tim mẹ đang vỡ thành từng mảnh…

Mẹ tôi từng là sinh viên chuyên ngành Tài chính, bà lấy bố tôi ngay khi vừa tốt nghiệp và sinh tôi ra ở tuổi 23. Khi ba tôi mới đi làm, mẹ tôi đã tần tảo làm rất nhiều việc để chăm sóc chồng con. Lúc ba tôi tham gia các lớp đào tạo để lấy chức danh nghề nghiệp, mẹ tôi vẫn cần mẫn chăm lo cho ông nội, cho ba, và cả tôi nữa. Vài người bạn đại học không giỏi bằng bà, nhưng khi đó họ đã có CPA từ sớm rồi, còn mẹ tôi… chỉ có chứng chỉ kế toán sơ cấp, lương bổng cũng chênh lệch một khoảng lớn so với chúng bạn.

Cũng vì vậy mà ba tôi suốt ngày cười cợt bảo mẹ tôi học hành chẳng đến nơi đến chốn, ngay cả việc thi chứng chỉ cũng làm không xong.

Nhưng mỗi khi mẹ tôi định quay lại việc học thì ba tôi lại nói phí thời gian, nếu đã thi không được thì khỏi học làm gì nữa.

Ông ta cũng không nghĩ lại xem, rốt cuộc vì lý do gì mà mẹ tôi không có thời gian thi cử.

Tôi bật đèn rồi tiến tới cạnh mẹ: “Dù có ly hôn thì mẹ vẫn không nuốt trôi cục tức này phải không?”

Mẹ tôi ngước lên nhưng không nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận ra bà đang khóc, có lẽ không muốn tôi phát hiện nên bà mới khóc thầm như thế.

Trong giây phút ấy, tim tôi như vỡ tan.

Tôi cũng khóc, tôi nắm lấy tay mẹ, hỏi bà có muốn ba tôi phải trả giá thật đắt hay không.

Mẹ tôi gật đầu, nước mắt lăn từng giọt xuống tay và lưng của tôi.

Tôi nhớ đến kiếp trước, ba tôi và Triệu Tiểu Nhã trình chiếu mấy thứ trên màn hình lớn…

Đột nhiên tôi bừng tỉnh.

“Người lớn thì nên học làm PPT nha mẹ.” Tôi nói với mẹ mình.

Mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi, hiển nhiên bà không hiểu tôi có ý gì.

Chờ đến khi tôi nói cho bà nghe ẩn ý của mình, rốt cuộc bà cũng nở nụ cười.

Đã nói thì phải làm ngay, hai chúng tôi phân chia công việc cho nhau, đầu tiên là chụp ảnh cuốn nhật ký, phân loại đống hình kia ra, tiếp đến là cắt, sao chép và dán, sau cùng là trích dẫn mấy câu quan trọng và photoshop những chỗ nổi bật.

Chúng tôi quần quật từ bảy giờ tối đến tận ba giờ sáng mới làm xong cái PPT đặc sắc này.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau, lúc hai mẹ con chúng tôi vẫn chưa thức dậy thì ba tôi đã quay về rồi.

Ông ta vừa bước vào đã quỳ xuống với vẻ mặt tiều tụy.

Ông ta nói mình sai rồi, ngần ấy năm qua, trong lòng ông ta vẫn luôn có mẹ tôi. Ông ta thức trắng cả đêm vì đau đáu trăn trở, tại sao gia đình mỹ mãn của mình lại trở thành thế này.

Ông ta còn nói, mấy năm nay mẹ tôi không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy mẹ tôi xấu tính, nhưng dẫu gì họ cũng là vợ chồng hai mươi năm ròng, nghĩ đến chuyện chia ly làm ông ta không chịu được.

Khả năng diễn xuất của ba tôi “đỉnh” khỏi phải bàn, lời thoại sướt mướt thế kia mà chẳng có giọt nước mắt nào cả, chính điều ấy đã bán đứng ông ta, tố cáo ông ta đang lừa gạt mẹ con tôi.

Tôi và mẹ nhìn nhau rồi âm thầm cười lạnh.

Quầng mắt thâm đen của ba tôi đã chứng minh ông ta thật sự suy nghĩ cả đêm qua, có lẽ sau khi cân nhắc cẩn thận, ông ta nhận ra ly hôn chẳng phải chuyện gì tốt lành đối với mình.

Ba tôi tốn sức diễn kịch mấy chục năm qua, đến độ người xung quanh đều nhận định ông ta là một quân tử tài hoa nói không với thị phi, thế mà bây giờ mẹ tôi chẳng những đòi ly hôn mà còn nắm được nhược điểm tởm lợm như vậy của ông ta.

Nếu thật sự phải ly hôn, với tính cách của mẹ tôi thì bà sẽ không giấu giếm nguyên do cho ông ta, thậm chí còn đồn ầm lên cho mọi người cùng biết ông ta ngoại tình.

Đến lúc đó bộ mặt giả tạo của ông ta sẽ bị xé nát, những ngày tháng tốt đẹp cũng sẽ tiêu tan.

Quan trọng nhất là, mấy năm qua, dừa vào tài PUA của mình mà ông ta đã hưởng bao nhiêu lợi ích từ cuộc hôn nhân này. Nếu bây giờ rời khỏi mẹ tôi thì ông ta sẽ mất đi một người giúp việc cao cấp, cũng không được hưởng thụ “cuộc sống gia đình chất lượng cao” như thế này nữa.

Ông ta nghiền ngẫm rất lâu, cuối cùng nhận ra việc ly hôn với mẹ tôi là hạ sách nên mới cất công chạy về đây khổ sở đóng kịch thế này.

Cũng may mẹ con tôi đã có cách đối phó.

Tối hôm qua, chúng tôi vừa làm PPT vừa dự đoán các phương án sẽ xảy ra, sợ rằng ba tôi sẽ không chịu ly hôn.

Chờ đến khi người nọ diễn xong rồi, mẹ tôi mới nghiêng người mở tủ đầu giường rồi lấy cuốn nhật ký của ba tôi ra.

Tôi biết, mẹ tôi cũng bắt đầu vai diễn của mình rồi.

Thấy cuốn nhật ký, ba tôi lại quỳ phịch xuống rồi van nài hết lời.

Tôi biết ông ta đang sợ thật, sợ mẹ tôi lan truyền tin này ra ngoài thì ông ta sẽ bị thiên hạ mắng đến ch.ế.t.

Mẹ tôi đưa cuốn nhật ký cho ba tôi rồi nói rằng đây là riêng tư của ông ta nên bà sẽ không đụng vào nữa.

Ba tôi trố mắt nhìn, mẹ tôi vừa nức nở vừa nắm lấy tay ba tôi.

Ba tôi co rúm lại, thậm chí còn muốn rút tay ra, nhưng mẹ tôi vẫn không buông tay, còn dùng giọng điệu dịu dàng đến bất ngờ nói với ông ta rằng:

“Chồng à, có thể đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi gọi ông như vậy.”

“Ông nói tối qua ông thức trắng đêm, tôi thì sung sướng chắc? Hai chúng ta trải qua bao nhiêu gian khổ suốt 17 năm qua, cãi nhau, mắng nhau cũng nhiều. Nhưng tôi luôn tự hỏi, tại sao tôi vẫn yêu ông suốt ngần ấy năm chứ.”

Hiển nhiên mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thiết lập nhân vật của bà, nghe thấy lời thoại này, đừng nói là ba tôi, ngay cả tôi cũng chẳng dám tin vào tai mình mà.

Tôi hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện cho mẹ đừng bật cười.

Mẹ tôi cũng cố gắng lắm, tuy đây là lần đầu bà đóng kịch nhưng phát huy vượt xa người thường.

Bà nhìn chồng mình với đôi mắt đẫm lệ:

“Tôi thừa nhận, hôm qua tôi đã rất tức giận và ghen tỵ khi đọc được nhận ký của ông, thậm chí tôi còn muốn đi tới trường của ông và nói cho mọi người biết ông đã phản bội tôi như thế nào. Nhưng đêm khuya tĩnh mịch đã khiến tôi tỉnh táo trở lại, đột nhiên tôi hiểu ra, tôi nổi điên như vậy là vì tôi ghen tỵ với Triệu Tiểu Nhã, tôi ghen vì ông yêu cô ta nhiều đến như vậy. Hôm qua tôi đã nói những câu rất khó nghe, chứng tỏ tôi yêu ông sâu đậm đến nhường nào.”

“Vương Mỹ Trân tôi đây có thể chắc chắn một điều rằng tôi yêu Trần Hoán ông suốt mười tám năm. Nhưng Trần Hóa, trong lòng ông vẫn có người khác. Sở dĩ tôi giận như vậy là vì tôi không được ông đáp lại tình cảm, điều này khiến tôi không thể chịu nổi.”

Nói tới đây, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên mặt mẹ tôi.

Ba tôi sợ đến ngây người, nhưng chút lý trí sót lại khiến ông ta không hoàn toàn tin lời mẹ tôi nói.

Ba tôi không nhịn được mà hỏi: “Mỹ Trân, bà nghĩ như vậy thật sao? Là do tôi không tốt…”

Nhưng mẹ tôi chẳng cho ông ta có cơ hội chen vào: “Không, chồng à, thật ra thì ông không làm gì sai cả.”

Lần này, ba tôi còn chẳng khép được miệng.

Mẹ tôi nói tiếp: “Trái tim của ông mách bảo ông yêu người khác thì sao ông có lỗi được chứ? Vương Mỹ Trân tôi đây cũng giống ông mà thôi. Có điều, tôi không yêu người ta giống cách của ông được. Cho nên nếu hỏi ai sai trong chuyện này thì tôi chỉ có thể nói do mình mà thôi. Lỗi của tôi là không có phúc như ông và Triệu Tiểu Nhã, hai người đều yêu thương nhau, còn tôi chỉ biết đơn phương cô độc. Hầy, tôi thật sự hâm mộ Triệu Tiểu Nhã lắm đó.”

Mẹ tôi vừa nói vừa cúi gằm mặt, tôi đoán, có lẽ bà ấy sẽ ngại khi để tôi thấy vẻ mặt của mình.

Còn ba tôi vẫn không nói gì.

Mẹ tôi tiếp tục “đổ lệ” rồi ra tuyệt chiêu: “Trần Hoán, xin ông hãy nghiêm túc nghĩ đến chuyện ly hôn. Vương Mỹ Trân tôi chẳng phải người mặt dày không biết xấu hổ, nếu tôi yêu ông thì tôi phải cho ông sự tôn trọng và cuộc sống tự do. Đời người ngắn ngủi lắm, hãy cứ tận hưởng niềm vui khi còn có thể.”

Nói xong, mẹ tôi “lưu luyến” buông tay ba tôi ra với vẻ mặt chẳng đành lòng, “Lần này buông tay nhau… thật sự là cả đời rồi.”

Nói xong câu đó, mẹ tôi quay lại gục xuống đầu giường, bả vai run rẩy: “Ông yên tâm, sau khi hai ta ly hôn thì ông hãy tái hôn đi, tôi sẽ chúc phúc cho ông và cô ấy.”

Khung cảnh và bầu không khí này thật khiến người ta đau lòng, ai nghe thấy cũng đều rơi lệ.

Có lẽ niềm hạnh phúc kéo đến quá đột ngột nên ba tôi phải im lặng hồi lâu mới có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó ông ta an ủi mẹ tôi đôi ba câu hời hợt.

Nói ông ta ích kỷ chẳng ngoa chút nào, ông ta nóng lòng đến độ mới nói sang câu thứ ba thì đã hỏi về việc phân chia tài sản rồi.

Mẹ tôi vẫn nằm khóc ở đầu giường.

“Tài sản chung của chúng ta chỉ có mười vạn, thêm cả căn nhà này nữa. Hôm qua ông vừa nói không cần căn nhà này trước mặt mọi người, nên ta không cần chia đâu. Bằng không anh trai sẽ tới gây phiền hà cho ông đấy.”

“Mai này ông sẽ kết hôn với Triệu Tiểu Nhã, dẫn theo Lệ Lệ cũng bất tiện, cho nên Lệ Lệ sẽ ở với tôi. Con bé đã 16 tuổi nên tôi không cần ông trả tiền cấp dưỡng hay học phí cho con bé đâu, thậm chí đến năm con bé đủ 18 tuổi, ông cũng không cần đưa học phí đại học và phí sinh hoạt cho nó. Vì vậy tôi định gửi mười vạn kia vào ngân hàng, ông cũng đừng tính toán chi li làm gì, coi như cho con gái đi, được chứ?”

Chỉ mấy câu ngắn ngủn mà mẹ tôi đã sắp xếp mọi chuyện cho ba tôi rất rõ ràng.

Mẹ tôi tung ra cú đấm như vậy mà ba tôi chỉ sửng sốt vì không phản ứng kịp, dẫu sao thì sự sắp đặt kia cũng giúp ông ta rũ bỏ toàn bộ chướng ngại xung quanh, thế nên ông ta lập tức gật đầu đồng ý.

Ngay giây phút đó, mẹ tôi vội lau nước mắt rồi đề nghị tới Cục dân chính làm thủ tục ngay tức khắc.

Ba tôi hỏi vì sao bà lại gấp gáp như vậy.

Mẹ tôi đáp, khó khăn lắm bà mới có thể đưa ra quyết định trả tự do cho chồng, sợ sang hôm sau thì bà chẳng đành lòng nữa.

Lần này đến phiên ba tôi sợ mẹ tôi đổi ý, thế là hai vợ chồng nhanh chân đi tới Cục dân chính.

Dọc đường đi, mẹ tôi vẫn không quên tẩy não ba tôi, liên tục đánh bay mối nghi ngờ trong lòng ông ta.

Bà nói chắc chắn người ngoài sẽ hỏi nguyên nhân hai người ly hôn, bà đã nghĩ ra lời giải thích rồi, hy vọng ba tôi cũng thống nhất với bà.

Ba tôi hỏi vội hỏi giải thích như thế nào.

Mẹ tôi đã chuẩn bị trước nên đáp ngay: “Trước tiên chúng ta phải nhấn mạnh là không có người thứ ba nào ở đây cả, sau đó giải thích chúng ta vốn là hai người không cùng đường, tuy mấy năm qua đã cố gắng bồi dưỡng tình cảm, nhưng vẫn không tìm ra cách chung sống hòa thuận. Bây giờ cả hai đều đã 40 tuổi, không muốn bị bó buộc bởi cái nhìn của người khác thêm nữa nên hai ta mới quyết định chia tay trong êm đẹp, chẳng ai hận ai cả. Tỉ như sau này người kia có tái hôn thì người còn lại sẽ đến chúc phúc. Con cái cũng biết chuyện và ủng hộ, con bé không hề bị tổn thương trong câu chuyện này.”

Ánh mắt ba tôi nhìn mẹ tôi càng lúc càng thay đổi, sự tôn trọng và thưởng thức hiện rõ trong mắt ông ta.

Kẻ đứng xem trò hay là tôi đây không thể không nói, mẹ tôi nhập vai quá xuất sắc, để đạt được mục đích mà bà bất chấp nói nhăng nói cuội.

Xem ra, mẹ tôi thật sự căm thù ba tôi đến tận xương tủy, bà không muốn đợi thêm một giây nào nữa rồi.

Sau một tháng của “thời hạn tạm dừng”, ba mẹ tôi nhận được giấy ly hôn.

Bọn họ ly hôn công khai nên có rất nhiều người hỏi thăm nguyên nhân.

Ba mẹ tôi trả lời theo đáp án có sẵn, điểm tô cho bản thân thật xinh đẹp. Hơn nữa, mọi người bắt đầu chúc mừng ba tôi, họ còn cho rằng đức tính cao thượng của ông ta đã “lây” sang mẹ tôi một ít. Dù mẹ tôi xấu tính, nhưng dẫu gì cũng chung sống mười mấy năm trời với ba tôi nên đã được ông ta soi sáng, bồi đắp nên chút tính tốt.

Mà mỗi khi có ai đó hỏi mẹ tôi thì bà lại bảo họ sang hỏi ba tôi, còn nói lời giải thích của ba tôi hoàn toàn chính xác nữa chứ.

Ngày ba tôi chuyển đống sách cuối cùng trong nhà ra ngoài, ông ta gửi tin nhắn cho mẹ tôi, bảo rằng nếu mẹ tôi đối xử với ông ta như thế này từ trước thì có lẽ ông ta sẽ không ly hôn đâu.

Khoảnh khắc đọc được tin nhắn, suýt nữa là mẹ tôi phun toàn bộ bữa sáng trong miệng ra ngoài