7
Buồn cười là không lâu sau đó, ba tôi lại đến tìm tôi.
Ông ta nói xa nói gần một hồi, rốt cuộc chỉ muốn nhắc nhở tôi đứng ra bảo vệ Cao Thịnh Dương, bởi vì tôi rất được lòng mọi người trong trường, còn thằng con trai cưng của ông ta thì đang bị cô lập.
“Ba biết con hận ba vì dì Triệu, nhưng tình cảm không có lỗi, chờ đến khi con lớn, con sẽ biết phải sống với người mình không yêu đau khổ đến nhường nào.”
“Ba mẹ ly hôn xem như là giải thoát cho nhau. Con xem, hiện tại mẹ con sống rất tốt đấy thôi? Con cũng nên sống như mẹ con vậy.”
“Ba rất thương con, bằng không lúc ly hôn đã không để tiền lại cho mẹ con rồi, con phải thông cảm với nỗi khổ tâm của ba chứ.”
“Thịnh Dương là đứa bé đáng thương, con là chị nó thì phải giúp nó.”
“Sau này ba mẹ rồi sẽ qua đời, khi đó các con chính là người thân của nhau. Nếu con bị nhà chồng ức hiếp, có khi còn phải nhờ nó tới giúp đấy.”
Phải công nhận ba tôi rất giỏi nói nhảm.
Chắc ai trông thấy dáng vẻ tận tình khuyên bảo này của ba tôi cũng sẽ bảo ông ta là đồ ngốc mât thôi.
Tôi chỉ nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường: “Ba à, Cao Thịnh Dương bị cô lập là do mẹ nó lấy ba đó, ba ly hôn với mẹ nó đi, đến lúc đó người ta còn gọi nó là con trai ngoạn được ư?”
Ba tôi giận tung trời, nhưng trừ việc mắng tôi là đứa mất dạy thì ông ta cũng bó tay hết cách.
Thậm chí ông ta còn ra ngoài bêu xấu tôi, bảo tôi bị mẹ dạy thành đứa bất hiếu, còn nhỏ mà có thói chanh chua. Nhưng người nghe cũng chỉ mỉm cười cho có lệ với ông ta mà thôi.
Có lần, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – một người phụ nữ trung niên đức cao vọng trọng – đã đáp trả ông ta thế này: “Tôi thấy cô bé Lệ Lệ đó rất lễ phép, sao cô bé chỉ không vâng lời một mình thầy vậy? Có lẽ thầy nên tự kiểm điểm bản thân trước đã.”
Nghe nói khi đó ba tôi chỉ biết cứng họng, vẻ mặt đặc sắc vô cùng.
Thấy dư luận không bị thao túng, ba tôi đành làm thủ tục chuyển trường cho Cao Thịnh Dương, nghe đâu cậu ta vào học một trường tư thục nổi tiếng ở chỗ chúng tôi.
Dĩ nhiên, học phí ở nơi đó rất cao.
Để tăng thêm thu nhập gia đình, ba tôi bắt đầu chiêu sinh dạy thêm.
Ba tôi từng hùng hồn tuyên bố mình là tấm gương sáng cho học sinh noi theo, phải sống cao thượng và trong sạch.
Chẳng biết học sinh của ông ta sẽ nghĩ gì khi thấy người thầy cao thượng của mình ngửa tay đòi phí dạy thêm.
Nhưng đó không phải là chuyện tôi nên quan tâm.
Người ba đốn mạt kia không còn tới quấy rầy nên cuộc sống của tôi và mẹ dần dần đi vào quỹ đạo.
Thành tích của tôi ngày một tăng cao, còn mẹ tôi thì ngày nào cũng làm món ngon để bổ sung dinh dưỡng cho tôi.
Đúng rồi, bây giờ mẹ tôi có thể tập thể dục và tập trung học tập, bởi vì bà không phải vùi đầu vào đống việc nhà chẳng có hồi kết do ba tôi mang lại nữa.
Cứ đến tối là mẹ con tôi sẽ ngồi ở hai đầu bàn học, ai cũng phấn đấu học tập, trở thành bạn đồng hành hoàn hảo của nhau.
Chưa tới nửa năm mà mẹ tôi đã thi đậu chứng chỉ kế toán trung cấp và tìm được việc làm mới.
Ngày nhận được chứng chỉ, mẹ tôi vui đến rơi nước mắt.
Bà nói rằng, tuy chứng chỉ này không khó lấy, nhưng bà rất kích động. Bởi vì đây là chứng chỉ đầu tiên bà có được sau gần hai mươi năm làm việc.
Tôi hiểu.
Mẹ tôi đã muốn lấy chứng chỉ này từ khi tốt nghiệp đại học, nhưng bà bị cuốn vào đống việc nhà từ ngày này qua tháng nọ, sau khi tan làm cũng chẳng có thời gian riêng tư. Những người bạn tốt nghiệp cùng khóa, thậm chí lực học còn chẳng giỏi bằng bà đã dần dần vượt lên trước, chưa kể họ còn vượt qua kì thi CPA, trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực chuyên môn.
Tôi cũng khóc, bởi vì mẹ tôi đã dành hầu hết thời gian trong suốt mười năm qua để chăm sóc cho tôi.
Tôi ôm lấy mẹ mình và khích lệ, đây mới là khởi đầu của bà mà thôi.
Mẹ tôi mỉm cười gật đầu, bà nói sau này bà muốn thi CPA, trở thành người mẹ có nhiều chứng chỉ tài chính nhất ở vùng này.
Nhìn mẹ hăng hái như vậy, tôi lại thấy mắt mình cay cay.
Ai nói mẹ tôi chỉ biết quanh quẩn bếp núc? Hóa ra, chỉ cần cho bà cơ hội thì bà cũng có thể giỏi giang như bao người, cũng có thể tạo ra một cuộc sống hoàn toàn khác với trước kia.
Đêm hôm đó, tôi tâm sự với mẹ rất nhiều.
Mẹ tôi nói, bà cứ nghĩ cuộc đời bà sẽ chấm dứt một cách tẻ nhạt và ngắn ngủi như vậy.
“Không bao giờ biết được chồng mình nghĩ cái gì, cũng không bao giờ làm xong việc nhà. Khi đó mẹ nhìn cái gì cũng chẳng vừa mắt, trong lòng cứ dồn nén, đi ngang qua con chó cũng muốn đạp nó một đạp.”
“Bây giờ ngẫm lại, hóa ra lúc trước mẹ hay la hét với ba là vì muốn ông ta quan tâm đến mình nhiều hơn mà thôi. Dường như mẹ đã sống trong một thế giới hư ảo, rõ ràng đã kết hôn, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cô độc.”
“Cảm ơn con đã giúp mẹ có can đảm thay đổi, thoát khỏi hôn nhân, bắt đầu lại lần nữa. Bây giờ mẹ mới hiểu ý nghĩa của câu nói ‘con người cần phải tự hoàn thiện mình’. Hạnh phúc của chúng ta không phải là việc mình tìm được người chồng như thế nào, mà là mình muốn sống như thế nào. Mẹ muốn nói những lời này cho mẹ, và cho cả con nữa.”
“Hy vọng dù sau này xảy ra chuyện gì thì con gái của mẹ vẫn vượt qua được mọi chông gai, hãy sống là chính mình con nhé. Mẹ sẽ cố gắng trở tấm gương sáng cho con, luôn đứng phía sau ủng hộ con.”
Giờ phút này, vẻ mặt của mẹ vừa dịu dàng vừa rạng rỡ.
Tôi tựa vào vai bà, dường như gánh nặng tôi vẫn luôn mang trong lòng từ khi trùng sinh cho tới nay đã tiêu tan mất rồi.
Tôi đã thay đổi cuộc đời của mẹ tôi, tôi tin từ nay về sau bà sẽ được hạnh phúc.
Đêm trước ngày phá bỏ và xây dựng lại khu phố cổ, dưới sự thúc giục và khuyên giải của tôi, mẹ tôi đành dùng hết tiền tiết kiệm để mua một ngôi nhà trong khu phố ấy.
Tôi biết, chừng hai năm nữa thì ngôi nhà kia sẽ được nâng giá lên đến tận trời, khi đó mẹ tôi sẽ trở thành “phú bà”.
Vốn tưởng rằng mẹ con tôi sẽ hưởng thụ những năm tháng yên bình, chẳng liên quan gì đến người ba cặn bã kia nữa, nào ngờ ông ta biết mẹ tôi mua nhà thì đột nhiên chạy tới nhà tôi.
Ông ta yêu cầu mẹ tôi bỏ việc mua nhà, đừng nên lãng phí tiền như vậy.
Nhưng bây giờ mẹ tôi vẫn còn bị ông ta ảnh hưởng nữa á?
Suốt mười mấy phút ông ta ở lì trong nhà chúng tôi, dù ông ta có nói gì thì mẹ tôi vẫn lạnh nhạt trả lời rằng: “Liên quan gì tới ông?”
Cuối cùng ba tôi không chịu nổi nữa nên phải nói ra mục đích thật sự của mình.
Hóa ra ba tôi muốn mượn tiền.
Ông ta nói, khi trước ông ta đã để lại hết cho mẹ tôi, chẳng cần cái gì cả, bây giờ ông ta đang gặp khó khăn, còn mẹ tôi sống no đủ hơn, dù là niệm tình cũ hay là nói về chủ nghĩa nhân đạo thì cũng nên giúp ông ta chút ít.
Mẹ tôi lại cười, bà hờ hững liếc nhìn ba tôi rồi hô to một chữ vang dội cả tòa nhà: “Cút”.
8
Mấy ngày sau, mẹ tôi đi mua thức ăn thì gặp một người bà con. Lúc ấy bà mới biết ba tôi gặp người quen nào cũng há mồm mượn tiền.
Nguyên nhân thiếu tiền cũng do phá của mà ra.
Người vợ mới của ông ta chẳng những đưa Cao Thịnh Dương vào trường tư thục có học phí cao ngất ngưởng mà còn tìm gia sư dạy kèm cho cậu ta với cái giá ở trên trời, chỉ vì bà ta muốn tên gà mờ Cao Thịnh Dương kia trở thành một thiếu niên tài năng.
Ba tôi dạy thêm nên kiếm được không ít, nhưng làm sao đáp ứng nổi sự tiêu pha của Triệu Tiểu Nhã chứ.
Thế là kinh tế trong nhà càng lúc càng đi xuống.
Hơn nữa Triệu Tiểu Nhã chỉ hào phóng với Cao Thịnh Dương mà thôi, còn với ba tôi thì bà ta keo kiệt đến tận cùng.
Nghe nói chỉ cần Cao Thịnh Dương không về nhà thì trên bàn ăn chẳng có món mặn nào cả.
Chẳng trách ba tôi gầy đi nhiều đến thế.
Quần áo ông ta mặc vẫn là mấy món đồ cũ do mẹ tôi mua từ thuở nào.
Chỉ có vài bộ quần áo mà Triệu Tiểu Nhã còn không nỡ bỏ tiền ra mua cho ba tôi, âu cũng là phúc báo của ông ta cả thôi.
Ngay cả thói quen thưởng trà hảo hạng của ông ta cũng chẳng còn nữa.
Bây giờ ông ta chỉ xứng uống trà hoa cúc trong cốc men mà thôi.
Nghe nói ba tôi cũng biết oán than chứ chẳng phải chịu im lặng mãi. Có lần ông ta giận đến lật bàn vì chẳng được ăn món thịt bò nấu với nước tương mà mình đã yêu cần đến tận ba lần.
“Ngày nào tôi cũng mệt như khỉ vì con trai của bà, vậy mà tôi chẳng xứng được ăn thịt bò nấu với nước tương hay sao?”
Nghe nói ba tôi rống to đến mức hàng xóm cách ba tầng lầu cũng nghe được.
Xưa nay ba tôi luôn hờ hững, không hơn thua với đời, thế mà bây giờ lại “nổi tiếng” vì không được ăn bò nấu nước tương, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tôi đã thấy buồn cười rồi.
Chưa hết, ba tôi còn thất bại trong cuộc đánh giá chuyên môn.
Cũng giống như kiếp trước, suất của ông ta bị đổi cho một giáo viên nào đó.
Kiếp trước, ông ta chỉ việc ở nhà khóc lóc kể lể, oán trách lãnh đạo nhà trường không công bằng là mẹ tôi đã chạy đi đòi lại lẽ phải cho ông ta rồi.
Còn bây giờ chẳng có ai làm “đầy tớ” như mẹ tôi, thế nên ông ta đành tự ra trận, đến lý luận với lãnh đạo nhà trường.
Theo cách nói của ông ta thì đây là hành động xúc phạm và sỉ nhục bản thân, nhục nhã vô cùng.
Kết quả là lãnh đạo lấy chứng cứ ông ta thu tiền học thêm của học sinh ra, sau đó thẳng tay đuổi việc ông ta.
Chẳng những không nhận được chức danh nghề nghiệp mà ngay cả bát cơm cũng bị đá đổ, lần này sự tích ba tôi sẵn sàng vung tiền như nước vì tình yêu càng được lan rộng.
“Đúng là vợ cũ tốt hơn nhiều, ông ta sống với vợ cũ phát đạt như thế mà không chịu, cưới con giáp thứ 13 kia vào nhà mới có mấy năm mà mất việc luôn rồi.”
Lúc này đây, câu chuyện tình yêu được bao nhiêu người ca ngợi ở kiếp trước đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Ba tôi là “hình mẫu chuẩn mực” cho người đời thấy được quả báo của một kẻ cặn bã và bạc tình, là “tấm gương” hết sức sinh động để những người đang làm vợ biết cách “dạy chồng”, âu cũng được xem là công đức nhỉ?
Sau khi bị đuổi việc, ba tôi bắt đầu mở lớp ôn thi đại học.
Nhưng những việc ông ta làm trước kia đã khiến nhiều người chướng mắt, cho nên số học sinh đăng ký chỉ có hạn.
Dù sao thì thành phố này chẳng lớn bao nhiêu, trước khi cho con em đi học, phụ huynh thường tìm người hỏi thăm trình độ của giáo viên đó.
Tôi sẽ không đưa ra đánh giá về năng lực giảng dạy của ba tôi, nhưng cô bạn thân cấp ba của tôi kể lại, có rất nhiều người tìm cậu ấy để hỏi xem ba tôi có thật sự tồi tệ như lời đồn hay không.
Mỗi lần như vậy, cô bạn ấy sẽ truyền bá nội dung của phần PPT năm nào một cách thật sinh động.
Không biết có phải vì thế mà lớp dạy thêm của ba tôi cứ “sống dở c.h.ế.t dở” hay không, nghe nói Triệu Tiểu Nhã và ba tôi thường gây gổ với nhau vì vấn đề tài chính.
Ba tôi rất bất mãn với việc Triệu Tiểu Nhã cho Cao Thịnh Dương học thêm ở chỗ có học phí quá cao.
Triệu Tiểu Nhã lại nghi ngờ năng lực giảng dạy và năng lực kinh doanh của ông ta.
Để kiếm kế sinh nhai, Triệu Tiểu Nhã bắt đầu mở một quán ăn nho nhỏ dành cho học sinh đang ôn thi tại nhà với lý do tiết kiệm thời gian cho tụi nhỏ.
Triệu Tiểu Nhã nói thức ăn do bà ta nấu đều dựa trên tiêu chuẩn dinh dưỡng dành cho con trai mình, vì vậy đám học sinh phải trả 50 tệ cho mỗi bữa cơm.
Rồi chẳng biết do thời tiết oi bức hay vì Triệu Tiểu Nhã tham lợi nên mua đồ quá hạn mà quán ăn mới mở được một tuần thì có năm học sinh học thêm chỗ ba tôi đã bị ngộ độc thực phẩm, phải đưa đi cấp cứu gấp.
May là không có ai ch.ế.t.
Ngày đó Cao Thịnh Dương chẳng muốn ăn nên mới không trúng độc, thế là phụ huynh của năm học sinh kia lập tức báo cảnh sát vì nhận định Triệu Tiểu Nhã cố ý đầu độc con họ.
Sau đó, tuy đã điều tra được nguyên nhân là do nguyên liệu ôi thiu, nhưng Triệu Tiểu Nhã không có giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, việc mở quán ăn là phạm pháp, cho nên ba tôi đã bị phạt rất nhiều tiền, lớp dạy thêm cũng được lệnh đóng cửa.
Thật ra, đã đến bước này thì dù không đóng cửa cũng chẳng có ai tới nữa.
Ba tôi cùng đường, cuối cùng mới nhớ tới mẹ tôi.
Ông ta đến cầu xin mẹ tôi vì hay tin bà vừa mua căn nhà ở khu phố cổ.
Ông ta nước mắt ngắn nước mắt dài trước mặt mẹ tôi, còn nói lúc đó mê muội nên mới bỏ người vợ hiền như bà để rước thứ sao chổi Triệu Tiểu Nhã kia.
Khi ấy ba tôi đã gầy đến trơ xương, râu ria xồm xoàm, đầu tóc bạc trắng cả một mảng, trông già nua vô cùng. Còn đâu phong thái lịch thiệp xa lánh thế nhân của trước kia nữa chứ?
Trái ngược với ông ta, mẹ tôi vừa dịu dàng vừa nhã nhặn, nét mặt sáng bừng phơi phới, ai không biết còn tưởng rằng ông ta là bậc cha chú của mẹ tôi đấy.
Mẹ tôi cười ha hả, hỏi ông ta xem có biết mình đang nói cái gì hay không.
“Chẳng lẽ nước tiểu của ông đục quá nên ông không soi được cái nết của mình hả?”
Ba tôi xin lỗi liên tục, ông ta nói mình biết sai rồi, cầu xin mẹ tôi cho ông ta cơ hội cuối cùng.
Lúc mẹ tôi gọi bảo vệ tới để lôi ba tôi đi thì Triệu Tiểu Nhã lại chạy xộc vào nhà chúng tôi.
Bà ta vừa khóc lóc ầm ĩ vừa mắng mẹ tôi giỏi giả vờ ngây thơ, thứ trà xanh, ly hôn rồi mà vẫn quyến rũ ba tôi, đồ không biết xấu hổ.
Ba tôi thẳng tay tát Triệu Tiểu Nhã, không cho bà ta ngậm máu phun người nữa. Rõ ràng kẻ luôn tỏ ra ngây thơ nhưng âm thầm ăn tươi nuốt sống người khác là bà ta, kẻ vờ vịt yếu đuối nhưng thực chất là trà xanh lòng dạ ác độc cũng chính là bà ta cơ mà.
Nhớ đến tình cảm chân thành khi xưa, ba tôi tức đến độ chỉ thẳng vào mặt bà ta và mắng bà ta là đồ sao chổi, không chỉ khắc ch.ế.t chồng trước mà còn hại ông ta cửa nát nhà tan.
Càng nói ba tôi càng khóc dữ dội hơn.
Hệt như mọi bất hạnh mà người khác phải hứng chịu đều là lỗi lầm của Triệu Tiểu Nhã vậy.
Nếu không có bà ta thì lúc này ông ta sẽ được ôm ấp vợ hiền con ngoan, hạnh phúc miễn bàn.
Triệu Tiểu Nhã ngây ra mấy giây, đến khi bà ta phản ứng kịp mọi chuyện thì bắt đầu mắng nhiếc ba tôi điên cuồng.
Bà ta nói ba tôi là đồ ăn bám, nếu khi trước ba tôi không nịnh nọt lấy lòng thì còn lâu bà ta mới để ý đến ông ta.
Bà ta còn nói ba tôi là thứ hèn kém chẳng có năng lực, bà ta xui tám kiếp mới vớ phải ông ta.
Hai người chửi nhau, bêu rếu khuyết điểm của nhau, thậm chí còn lao vào đánh nhau.
Cứ như hai người họ chẳng phải là vợ chồng mà là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tôi xem kịch đến sững sờ.
À, hiển nhiên là rất hả hê nữa chứ.
Cuối cùng mẹ tôi phải báo cảnh sát với lý do bọn họ cãi cọ ầm ĩ, ảnh hưởng đến người ngoài, thậm chí còn làm cây cỏ xung quanh “thảng thốt” không kém.
Nghe nói ba tôi và Triệu Tiểu Nhã không chịu hòa giải, cuối cùng họ bị đưa vào phòng tạm giam, năm ngày sau mới được thả ra.
9
Nửa năm sau, tôi thi đại học.
Hôm thi xong, mẹ tôi nghiêm túc kể cho tôi nghe một chuyện.
Hóa ra trước kỳ thi đại học một tháng, ba tôi mắc bệnh ung thư, Triệu Tiểu Nhã hay tin thì muốn ly hôn với ông ta.
Dưới cơn nóng giận, ba tôi đã ch.é.m Triệu Tiểu Nhã và Cao Thịnh Dương.
Mẹ tôi nói, sau khi ba tôi bị bắt, ông ta vẫn luôn miệng nói với cảnh sát rằng mình là giáo viên, luôn làm gương cho mọi người. Trước khi kết hôn với Triệu Tiểu Nhã, ông ta là người thanh nhã, sống trong sự ngưỡng mộ và tôn trọng của kẻ khác. Hôm nay ông ta trở thành tội phạm là do người phụ nữ tham lam kia bức ép mà ra.
Trông mẹ tôi rất bình tĩnh khi kể chuyện đó cho tôi nghe. Bà không muốn ảnh hưởng đến kì thi đại học của tôi nên cố ý chờ tôi thi xong mới kể.
Tôi chẳng nói gi, chỉ hỏi mẹ xem tối nay đi ăn ở đâu.
Suy cho cùng, chữ “ba” và vị trí đó đã không còn tồn tại trong tim tôi kể từ kiếp trước rồi.
Sau khi có kết quả thi, tôi đứng thứ 99 toàn thành phố với môn Khoa học tự nhiên. Nào ngờ ngay lúc ấy tôi lại nhận được cuộc gọi từ trại tạm giam.
Cảnh sát trong trại tạm giam nói cho tôi biết, thời gian của ba tôi không còn nhiều lắm, hy vọng tôi có thể tới thăm ông ta.
Tôi hỏi vị cảnh sát nọ, Trần Hoán còn nói gì nữa.
Người kia đáp, ba tôi bảo tôi là tác phẩm tuyệt vời nhất của cuộc đời ông ta, tôi khiến ông ta hạnh phúc vô cùng, chỉ cần nghĩ đến tôi là ông ta đã thấy đời này chẳng hề uổng phí.
Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó nhờ vị cảnh sát nọ chuyển vài lời cho Trần Hoán.
“Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của chúng tôi, chính là ngày mẹ tôi ly hôn với ông ta.”
“Tôi thấy hơi tiếc vì ba tôi đã gi.ế.t Triệu Tiểu Nhã chứ không phải là ngược lại. Đối với tôi, thà rằng Triệu Tiểu Nhã g.i.ế.t ch.ế.t ba tôi còn hơn. Bây giờ tôi không thể thi công chức được nữa, ba tôi chẳng suy nghĩ cho tôi chút nào cả. Tôi ghét ba.”
Có lẽ vị cảnh sát nọ không ngờ tôi sẽ nói như thế, nhưng tôi cứ dặn đi dặn lại, thế là ông ấy đành phải đồng ý chuyển lời hộ tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi phát hiện mẹ tôi đang chạy về phía mình.
Gió hè thổi tung làn tóc vừa mới làm của mẹ, trông bà càng ngày càng đáng yêu.
Tôi mỉm cười, vừa vẫy tay vừa chạy tới chỗ mẹ.
Dường như cảnh sắc tươi đẹp đang đón chờ trong tương lai phía trước.