Xuyên đến cổ đại đã mười tám năm, ta vì nhi tử chuẩn bị hôn sự.
Nghe thấy hắn cùng Phó Ất nói chuyện.
“Phụ thân, khi nào người đón dì Lan vào phủ? Hài nhi chịu đủ giáo huấn của mẫu thân rồi, cả đời chỉ có một thê một thiếp, thực sự quá gò bó.”
“Chờ thêm một thời gian đi. Trước mặt các tướng sĩ, ta đã từng thề, đời này quyết không nạp thiếp.”
“Bà ấy luôn lấy tư tưởng của người hiện đại để trói buộc phụ thân. Dì Lan chịu bao nhiêu ủy khuất, muội muội Liễu Liễu đã kéo hài nhi khóc không biết bao lần rồi đấy.”
“Dù sao bà ấy cũng không thể trở về nữa, chẳng lẽ cứ để bà ấy khống chế phụ thân cả đời?”
Phó Ất trầm mặc chốc lát.
“Ngày đại hôn, con nhân lúc uống rượu, đem chuyện này vạch trần. Mẫu thân con thương con nhất, nhất định sẽ không để con mất mặt trong hôn lễ.”
Ta ngồi bên cửa sổ suốt một buổi chiều, cầm bút viết thư gửi cho vị hôn thê tương lai của nhi tử.
“Lần trước muội nói, nếu hoàn thành chiến lược có thể mang đi một người, lời ấy vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Đương nhiên!”