Xuyên đến cổ đại đã mười tám năm, ta vì nhi tử chuẩn bị hôn sự.
Nghe thấy hắn cùng Phó Ất nói chuyện.
“Phụ thân, khi nào người đón dì Lan vào phủ? Hài nhi chịu đủ giáo huấn của mẫu thân rồi, cả đời chỉ có một thê một thiếp, thực sự quá gò bó.”
“Chờ thêm một thời gian đi. Trước mặt các tướng sĩ, ta đã từng thề, đời này quyết không nạp thiếp.”
“Bà ấy luôn lấy tư tưởng của người hiện đại để trói buộc phụ thân. Dì Lan chịu bao nhiêu ủy khuất, muội muội Liễu Liễu đã kéo hài nhi khóc không biết bao lần rồi đấy.”
“Dù sao bà ấy cũng không thể trở về nữa, chẳng lẽ cứ để bà ấy khống chế phụ thân cả đời?”
Phó Ất trầm mặc chốc lát.
“Ngày đại hôn, con nhân lúc uống rượu, đem chuyện này vạch trần. Mẫu thân con thương con nhất, nhất định sẽ không để con mất mặt trong hôn lễ.”
Ta ngồi bên cửa sổ suốt một buổi chiều, cầm bút viết thư gửi cho vị hôn thê tương lai của nhi tử.
“Lần trước muội nói, nếu hoàn thành chiến lược có thể mang đi một người, lời ấy vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Đương nhiên!”
1
“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng nghĩ thông suốt rồi?”
Lâm Dữu Ninh cầm phong thư, vội vàng hẹn ta gặp mặt tại Quế Nguyệt Lâu.
Nàng là người thực hiện chiến lược, còn ta là kẻ xuyên không.
Nhờ vào ám hiệu “Rượu ngọc dịch hoàng cung, một trăm tám một ly”, chúng ta ở dị thế mà nhận ra nhau.
Mười tám năm xuyên đến cổ đại, ta vẫn chưa tìm được cách quay về.
Lâm Dữu Ninh thì khác.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chiến lược, nàng có thể hồi hương.
“Thanh Tự tỷ, không sợ đắc tội, ta phải nói một câu. Nhi tử của tỷ thực sự vô cùng khốn kiếp.”
“Năm ba tuổi, hắn đã biết phụ thân có ngoại thất, còn có một muội muội nhỏ hơn hắn hai tuổi.”
“Thế nhưng hắn vẫn im lặng, theo Phó tướng quân giấu giếm tỷ suốt hơn mười năm.”
“Tỷ hao tâm tổn sức nghiên cứu tinh muối, đường mía, hương cao, xà phòng, giúp Phó gia kiếm được bạc vạn đầy kho, vậy mà hắn lại chê tỷ toàn mùi tiền tài.”
“Vừa quay đầu, hắn đã âm thầm chuyển cả một vùng đất màu mỡ cùng tòa phủ đệ xa hoa nhất kinh thành sang tên cho muội muội tốt của hắn.”
“Nếu không phải mục tiêu chiến lược của ta là hắn, thì chỉ nhìn hắn thêm một lần cũng thấy ghê tởm.”
“Phụ thân của hắn, Phó Húc, càng không cần phải nhắc tới.”
“Trước khi tỷ sinh hài tử, hắn rong ruổi chinh chiến, binh thiếu lương cạn.”
“Nhờ vào tri thức kinh thương của người hiện đại, tỷ kiếm đủ quân lương, giúp hắn đánh hết trận này đến trận khác, để rồi trở thành Trấn Quốc Đại Tướng Quân danh chấn thiên hạ.”
“Kết quả là, con gái của ngoại thất chỉ nhỏ hơn nhi tử của tỷ có nửa tuổi.”
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi.
2
Ta gọi là Thẩm Thanh Tự.
Xuyên đến nơi này, ta từ trong đống x/ác c/h/ết cứu ra Phó Ất.
Hắn đối với ta nhất kiến chung tình.
Đường đường là tiểu tướng quân của Hổ Môn, lấy danh nghĩa báo ân, hôm nay lên Bạch Mã Sơn hái hoa đào, ngày mai đến Trân Bảo Các chọn trâm vàng.
Hận không thể đem những thứ tốt nhất thiên hạ dâng đến trước mặt ta.
Hắn không chê ta là nữ nhi của tiểu quan, nhất quyết cưới ta làm thê.
Ta nửa thật nửa đùa nói rằng, quê hương ta, nam nhân chỉ có thể cưới một thê tử.
Phó Ất chính miệng hứa hẹn, đời này tuyệt đối không phụ ta.
Mười mấy năm qua, hắn thực sự làm được.
Cả phủ tướng quân rộng lớn, không có lấy một thiếp thất.
Người ngoài nói ta hay ghen, Phó Ất liền vung kiếm xông vào phủ kẻ nói xấu, dùng thực lực che chở thê tử.
Ngày tháng trôi qua, ta hiểu mình không thể quay về, liền dứt khoát an tâm ở lại.
Thương nghiệp thời đại này vô cùng lạc hậu.
Chỉ cần tạo ra một chút thứ mới mẻ, liền có vô số kẻ tranh nhau mua.
Tiền bạc, bất kể ở thời đại nào, cũng là vật tốt.
Ta dùng số bạc kiếm được mua cửa hàng, tạo thêm việc làm cho nhiều người.
Ta may áo bông, chăn ấm gửi đến biên cương cho binh lính.
Ta còn mở nữ học đường, góp chút sức mọn, cải thiện dân sinh.
Phó Ất chưa từng ngăn cản ta lộ diện trước công chúng.
Mùa đông năm ấy, Bắc Nhung xâm phạm.
Đúng lúc Đại Khánh gặp thiên tai, ngay cả quân lương cũng không thể phát.
Ta nóng lòng như lửa đốt, nghĩ đủ cách gom góp từng xe lương thực gửi đến tiền tuyến.
Phó Ất nhân cơ hội khích lệ lòng quân, một trận đại thắng, đánh lui địch nhân.
Nhìn thấy ta mang thai, hắn lo lắng đến mức theo đến biên cương, cảm động đến rơi nước mắt.
“Được thê tử như vậy, ta không mong gì hơn.”
Hắn trước mặt các tướng sĩ phát thệ, đời này yêu ta như mạng, tuyệt không nạp thiếp.
Ta tin rồi.
Tin sai rồi.
3
Nửa tháng trước.
Ta trong ám các của thư phòng Phó Ất, phát hiện một chồng tranh vẽ.
Trong tranh, một nam một nữ tay nắm tay, thần sắc thân mật.
Chỉ là bối cảnh phía sau không giống nhau.
Có đại mạc cô yên, có Giang Nam mưa bụi.
Có Thái Sơn sừng sững, có Tây Hồ tháng sáu.
Ta kinh hãi.
Phó Ất thấy ta thường xuyên tạo ra những thứ mới mẻ kỳ lạ, đoán được ta lai lịch bất phàm.
Chân thành chính là lợi khí chí mạng.
Ta từng tiết lộ với hắn đôi chút về thế giới của ta.
Nơi đó có những tòa nhà cao chọc trời, có đường sắt cao tốc chạy như bay.
Có một thứ gọi là “máy ảnh”, có thể ghi lại khoảnh khắc con người và phong cảnh trong một tấm hình.
Phó Ất rất có thiên phú hội họa.
Dưới sự hướng dẫn của ta, hắn vẽ ra những bức “ảnh chụp” sống động như thật.
Mười mấy năm qua, hắn chinh chiến khắp nơi, ta bận rộn làm ăn nuôi gia đình, khó tránh khỏi chia xa.
Phó Ất đem những nơi từng đi qua, từng bức vẽ lại gửi cho ta.
“Thê tử của ta, đợi đến khi trút bỏ gánh nặng trên vai, nhất định sẽ đưa nàng du ngoạn khắp thiên hạ.”
Nhìn thấy những bức họa hắn cùng nữ tử khác, trải dài hơn mười năm tháng.
Thậm chí còn có hình ảnh một nhi tử, một nữ nhi.
Gương mặt tiểu hài tử kia, chẳng phải chính là Phó Húc khi còn bé sao?
Từng bức tranh đều có tư ấn của Phó Ất, còn viết tên hắn bên cạnh cái tên Tống Vi Lan.
Ta như rơi vào hầm băng.
Tứ chi đau buốt như băng giá, rét thấu tận xương tủy, mỗi một tấc da thịt đều đông cứng, không thể động đậy.
Rõ ràng là giữa mùa hạ, ta lại lạnh đến mức vô thức ôm lấy cánh tay mình.
Hận không thể cắn Phó Ất một ngụm, hỏi hắn vì sao giấu diếm ta, vì sao lừa gạt ta.
Hắn mang nhi tử xuất môn, miệng nói là để mở mang tầm mắt, thực chất coi ta như kẻ ngốc mà qua mặt.
Có lẽ trời cao thấy ta làm không ít việc thiện, không nỡ để ta đau lòng.
Lâm Dữu Ninh từ trên trời giáng xuống.
Xác nhận thân phận xong, nàng hứng thú bừng bừng nói rằng.
“Chị dâu, hệ thống của ta rất nhân tính hóa, nhiệm vụ hoàn thành có thể mang theo một người, tỷ đi không?”
Khi ấy, ta nói cần suy nghĩ.
Ở thế giới cũ, ta bệnh tật triền miên, cô đơn lẻ loi.
Ở nơi này, chí ít ta có một cơ nghiệp đồ sộ.
Lâm Dữu Ninh tỏ vẻ thấu hiểu.
“Ta giúp tỷ hỏi hệ thống xem có thể mang theo cả gia sản do tỷ gây dựng không.”
Hôm nay, nàng mang đến chính là tin tức tốt lành.
4
Trở về phủ.
Đường đường là Phó tướng quân lại đứng đợi trước cửa.
“Thanh Tự, nàng sợ nóng nhất, cớ sao còn ra ngoài tuần tra cửa hàng?”
“Ta bảo người làm món bánh đậu xanh ướp lạnh mà nàng thích nhất, mau vào nếm thử đi.”
Hắn đưa tay nắm lấy ta.
Ta vô thức tránh ra.
Ngửi thấy một mùi đào thoang thoảng.
Nhớ tới bức họa kia, Phó Ất từng đưa nữ nhân đó đến rừng đào vạn mẫu, còn tự tay họa hoa điền lên trán nàng ta.
Lâm Dữu Ninh tức tối nói với ta.
“Từ trước, Phó tướng quân giấu nàng ta ở Giang Nam. Thừa dịp con trai thành thân, hắn đem người đón về.”
“Hiện tại đang ở trong căn nhà lớn mà tỷ từng mua, còn nhi tử ngoan của tỷ lại gạt tỷ nói rằng y buôn bán thua lỗ, thực chất là âm thầm đưa đất cùng phủ đệ sang tay người khác.”
“Ôi chao! Nhìn tỷ với phu quân mình, đúng là có cảm giác như vợ chồng ly hôn sau kỳ thi đại học ấy.”
Thấy ta ngẩn người, Phó Ất nhẹ nhàng vén lọn tóc bên thái dương ta.
“Sao lại thất thần?”
“Hôm nay chàng đi đâu?”
“Vào cung diện thánh.”
Hắn đưa tay sờ mũi.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy may mắn vì chưa nói ra mọi chuyện.
Mỗi lần hắn lừa ta, đều vô thức làm ra một số động tác rất nhỏ.
Vô tình liếc mắt, cổ hắn còn lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.
Trái tim ta run lên một cái.
Nhắm mắt lại.
Lặng lẽ lau đi giọt nước mắt chẳng ai có thể thấy.
5
Dùng bữa, Phó Húc trở về.
Hắn đầy bụng tức giận.
“Nương, người có thể ít ra ngoài một chút được không?”
“Sĩ nông công thương, thương nhân là tiện dân, đừng làm con mất mặt trước các vương tôn công tử.”
Tay ta cầm đũa khựng lại.
Phó Húc lớn lên bên cạnh ta.
Vì để hắn có một nhân cách hoàn chỉnh, ta không dám làm ra hành động quá mức “phản nghịch”, nhưng vẫn cố gắng dạy hắn rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, không phân biệt sang hèn.
Thế nhưng sự bảo thủ cùng hẹp hòi trong xương cốt hắn, tựa hồ đã khắc sâu từ khi mới chào đời.
Ghét ta buôn bán mất mặt.
Ghét ta cấm cản hắn nạp thông phòng.
Nói rằng bạn học trong học viện đều đã sớm khai trai.
Ta không có phụ mẫu thân nhân, những năm qua bận rộn thương nghiệp, cũng không biết làm sao dạy dỗ một đứa trẻ cho tốt.
Nghĩ hắn mới mười sáu, chính là thời điểm phản nghịch, không so đo với hắn.
Nghe thấy những lời Phó Húc nói với phụ thân hắn, lòng ta không khỏi lạnh giá.
Có chút may mắn.
Lâm Dữu Ninh đã thành công giữ chặt Phó Húc, chỉ cần hoàn thành hôn lễ, không cần phải để lại cả đời cho hắn.
Giọng nói uy nghiêm của Phó Ất vang lên.
“Phó Húc, không được vô lễ, mau hướng mẫu thân con tạ tội!”
Phó Húc luôn ngưỡng mộ phụ thân làm tướng quân, dù không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu trước ta.
Thôi vậy.
Ta rất nhanh sẽ rời đi.
Hà tất phải so đo.