Tôi và cô bạn thân xuyên không vào một câu chuyện về thế giới nhân thú.
Cô ấy cưới Vua Sói, mỗi đêm đều thức để chải lông cho chồng.
Còn tôi cưới Vua Rắn, mỗi đêm đều chịu cảnh hai cái đuôi quấn quanh.
Cô ấy nghiến răng quả quyết: “Chúng ta phải trốn thôi.”
Tôi gật đầu dứt khoát. Nếu còn không mau chạy trốn, tôi sợ mình sẽ chết trên giường mất.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều bị bắt lại.
Vua Rắn quấn chặt quanh eo tôi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tối nay, dù em có khóc lóc cầu xin thế nào, ta cũng không dừng lại.”
Vua Sói ôm lấy cô bạn thân của tôi:
“Bé cưng, ta đã đến kỳ sinh sản rồi!”