Tại yến tiệc trong cung, không ai được phép mang theo vũ khí nên các đại thần đều không có gươm giáo phòng thân.
Không một ai dám lên tiếng phản đối.
Đúng lúc này, Tạ Vân Thư dẫn theo binh mã tiến vào đại điện, đám thích khách trong điện lập tức quỳ xuống.
Sau đó, ta từng bước tiến lên, rút ra thánh chỉ trong tay áo, quỳ xuống bên cạnh Tạ Vân Thư, cất cao giọng:
“Tham kiến điện hạ, điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”
18
Giang Hổ Xuyên đã chết.
Tội danh của ông ta là thông đồng với Tây Vực, phản quốc.
Nhưng cái đầu của ông ta lại là do Tạ Vân Thư chém xuống.
Tạ Vân Thư cầm theo chứng cứ ông ta cấu kết với Tây Vực mưu phản, đưa cho các đại thần lần lượt xem xét.
Chứng cứ rõ ràng, cộng thêm thánh chỉ ta đang giữ, không ai còn lời nào để nói.
Lúc đó, Giang Hổ Xuyên trong cơn phẫn nộ lao tới, định một nhát kiếm giết chết Tạ Vân Thư nhưng cuối cùng lại bị Tạ Vân Thư chém đầu.
Nhìn lại thì mới phát hiện bọn binh lính trong điện đều là người của Tạ Vân Thư. Các đại thần muốn sống sót ra ngoài, chỉ còn cách cùng ta quỳ xuống tung hô:
“Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chưa đến canh ba, thiên hạ đã đổi chủ.
19
Trong ngục tối, cung nhân dội từng thùng nước đá xuống, cuối cùng Giang Vân Lan cũng tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta đã hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai.
Bởi vì trong tay ta, đang cầm đầu của phụ thân nàng.
Nàng ta mở miệng điên cuồng nguyền rủa ta không được chết yên ổn, ta chỉ khẽ cười, sau đó vỗ tay ra hiệu. Từ phía sau, một hàng thị vệ cao to lực lưỡng bước tới, nàng ta nhìn thấy bọn họ thì lập tức cảm thấy điều chẳng lành.
Ta che miệng cười, để lại một câu rồi đóng cửa nhà lao.
“Các ngươi phải hầu hạ thật tốt vị Hoàng hậu nương nương ngày xưa này. Đây là người của Hoàng thượng, các ngươi chiếm lấy nàng, chẳng phải cũng là làm Hoàng thượng một lần sao?”
Chẳng mấy chốc, bên trong truyền ra tiếng quần áo bị xé rách, tiếng thét đau đớn đến xé gan xé ruột của Giang Vân Lan.
Ta ngồi bên ngoài nhà lao, từ từ nhâm nhi tách trà, lặng lẽ chờ đợi bọn chúng kết thúc.
Giang Vân Lan à Giang Vân Lan, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Ngươi lột da mặt của mẫu thân ta, sai người làm nhục bà, vứt thân thể không mảnh vải của bà vào chợ cho người đời cười cợt.
Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?
…
Không biết đã bao lâu trôi qua, từng tên thị vệ bước ra với vẻ thỏa mãn, nhận tiền thưởng từ ta, bái tạ rồi rời đi.
Phía sau ta, cung nhân cầm theo dao lóc xương, đi theo ta vào trong.
Giang Vân Lan lúc này gần như hấp hối, toàn thân đầy những vết thâm tím và máu, dưới thân lại là một vũng máu lớn, ta cảm thấy một niềm thỏa mãn khó tả.
Sau khi bị đám thị vệ thô bạo hành hạ, đứa con trong bụng nàng ta cũng vì thế mà mất. Chỉ có điều ta biết, đứa con đó vốn đã là thai chết, không thể sống được.
Ta nhẹ nhàng lần tay qua chuỗi hạt niệm Phật, lòng tự nhủ trẻ con vốn vô tội. Nếu có trách, chỉ có thể trách người mẫu thân độc ác của nó mà thôi. Bởi vì nàng ta đã tạo quá nhiều ác nghiệp, không tích được chút phúc đức nào cho con mình.
Sau đó, ta liếc mắt ra hiệu cho cung nhân. Mấy người cung nhân hiểu ý liền tiến lên giữ chặt lấy nàng ta, cắt bỏ da mặt nàng từng chút một.
Ta sai người mang đến từng chậu nước muối, đổ lên khuôn mặt không còn lớp da của nàng ta.
Nhìn nàng kêu gào, giãy giụa, ta chỉ cảm thấy ồn ào, liền ra lệnh nhét một cục than vào miệng nàng ta.
Quả nhiên, không lâu sau, kèm theo tiếng than cháy lách tách, nàng ta không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Ta tiến đến, không nhanh không chậm nói:
“Ngươi còn nhớ tội ác mình phạm phải mấy năm trước không? Trên mặt ngươi có vết sẹo, còn mẹ ta với kỹ thuật sửa dung dung mạo bậc nhất thiên hạ, đã truyền đến tận trong cung.”
“Nhưng khi sửa dung cho ngươi, chỉ vì lỡ làm đứt một sợi tóc của ngươi, ngươi đã lột da mặt bà. Ngươi sai người làm nhục mẫu thân ta, vứt bà ở chợ, khiến bà ấy bị người đời nhục mạ. Chưa hết, ngươi còn sai người đốt nhà ta. May mắn khi ấy ta ra ngoài học thêu nên mới may mắn thoát chết.”
“Ngươi thấy không, ác nghiệp ngươi tạo ra, cuối cùng cũng đã báo ứng lên chính ngươi.”
“Ngươi có biết không, hoàng đế mà ngươi yêu thương nhất đã chết, là bị thích khách chém đứt đầu mà chết. Còn phụ thân ngươi cũng bị Lục hoàng tử, nay là Hoàng thượng, chém đầu từ lâu rồi.”
“Đừng mong ai đến cứu ngươi, đứa con mà ngươi luôn hãnh diện kia đã được đưa đến chùa để tu hành rồi. Nếu không có gì bất trắc, hắn sẽ không bao giờ được trở lại hoàng thành.”
“Sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng. Khi rời khỏi cung, ta sẽ mang ngươi theo, hàng ngày dùng nước muối đắp lên mặt ngươi, để ngươi chịu nỗi đau xuyên thấu vào tận xương cốt.”
Nhìn nàng ta gấp rút quỳ xuống, dập đầu liên tục, phát ra những tiếng “ư ư” cầu xin.
Ta biết nàng muốn ta giết nàng, để nàng ta có thể được chết nhanh chóng, giảm bớt đi sự đau đớn về thể xác sau những lần trừng phạt của ta.
Ta nhìn nàng ta dập đầu mà bật cười thành tiếng, như nghe được chuyện hài hước nhất đời.
Giang Vân Lan à Giang Vân Lan, ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ suốt bao nhiêu năm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?
Từ giờ trở đi, ta sẽ ngày ngày hành hạ ngươi, để ngươi không thể sống, cũng không thể chết.
Ta nhắm mắt lại, hai dòng lệ trong vắt lăn dài.
Mẫu thân, con gái cuối cùng đã báo thù cho người, người có thể yên lòng nhắm mắt rồi.
Hậu ký
Một năm sau.
Nghe nói ở kinh thành có một gánh xiếc, trong đó có một con chó cực kỳ thông minh.
Con chó đó toàn thân lông dài, biết viết chữ, biết tính toán, còn nghe hiểu tiếng người.
Mỗi khi diễn xiếc, khán giả đều đến xem chật kín.
Ta ngồi sau sân khấu ăn điểm tâm, nhìn Giang Vân Lan bị ép mặc bộ lông chó dài, bò trên sân khấu như một con chó.
Chỉ cần nàng ta hơi phản ứng chậm một chút, gã đàn ông hung ác đó sẽ vung roi quất thẳng vào gương mặt không còn da của nàng.
Máu dần thấm qua lớp da chó, rồi nàng ta nghe theo mệnh lệnh của gã, cuộn người lăn lộn về phía trước.
Khán giả bên dưới reo hò không ngớt, từng đống ngân phiếu bay lên sân khấu.
Mọi người đều nói đây là con chó thông minh nhất mà họ từng thấy từ trước đến nay.
End