Ta biết nàng đang suy nghĩ cách trừng phạt Cánh Nguyệt.
Ta mỉm cười nhẹ, tiến lên nói:
“Thần thiếp nghe nói trong thời gian mang thai không nên thấy máu, vì lo cho tiểu hoàng tử trong bụng nương nương, không bằng giao Cánh Nguyệt cho thần thiếp xử lý.”
“Thần thiếp cam đoan sẽ khiến ả hồ ly gian xảo này chịu khổ sở muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, để về sau đám nha đầu trong cung đều hiểu rằng không phải ai cũng có thể leo lên giường hoàng thượng.”
Nghe vậy, Giang Vân Lan gật đầu, trừng mắt nhìn Cánh Nguyệt một cách độc ác rồi lạnh lùng nói:
“Vậy hãy để nàng ta nếm chút khổ sở để làm gương, ta muốn xem, sau này còn tiện tỳ nào dám tự ý mê hoặc hoàng thượng.”
Ta vội vàng gật đầu tán thành rồi ra lệnh cho người áp giải Cánh Nguyệt, đang lớn tiếng kêu oan rời khỏi đó.
Trong con hẻm vắng, vài cung nữ nhỏ quỳ xuống tạ ơn rồi nhận túi bạc nặng trĩu mà rời đi.
Còn Cánh Nguyệt nào hay biết rằng, trong cung của ta đã chuẩn bị sẵn dao lột da và rút xương.
Ngày hôm sau, một chiếc quạt mỹ nhân làm từ da người đã được ta dâng lên hoàng hậu.
15
Giang Vân Lan thấy thế thì tán thưởng ta khéo léo, nghĩ ra cách dùng da của Cánh Nguyệt để làm quạt mỹ nhân.
Các cung nữ bên dưới nghe được kết cục thê thảm của Cánh Nguyệt thì ai nấy đều sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh.
Giang Vân Lan nhìn xuống các cung nữ, đắc ý nói:
“Đây là kết cục của những kẻ mê hoặc chủ nhân, không hết lòng hầu hạ chủ tử.”
Nhìn nàng ta ngày càng trở nên kiêu ngạo, ta biết, ngày vui của nàng ta sắp tàn rồi.
Ta biết bản tính nàng vốn đã thâm độc hiểm ác, giờ đây hoàng thượng chỉ sủng ái mỗi mình nàng ta, lục cung cũng chẳng ai dám đối đầu với nàng nên nàng ta chẳng còn e dè gì nữa.
Nàng cầm chiếc quạt mỹ nhân, biết là làm từ da của Cánh Nguyệt, cứ xoay qua ngắm lại mãi, không ngừng tán thưởng sự khéo léo tinh tế.
Ta âm thầm cười.
Kẻ trước là Cánh Nguyệt, kẻ kế tiếp chính là ngươi, Giang Vân Lan.
Đêm đó, Cánh Nguyệt đến chết vẫn nói rằng mình không quyến rũ hoàng thượng.
Nhìn nàng ta ngu ngốc như heo, ta cầm dao rút xương tiến tới:
“Cánh Nguyệt, ngươi nghĩ thử xem, chuyện ngươi có quyến rũ hoàng thượng hay không thì có quan trọng sao? Khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm trong lòng Giang Vân Lan, ngươi đã trở thành xác chết rồi.”
“Thực ra ngươi có quyến rũ hoàng thượng hay không, ta không hề để tâm. Ta chỉ đang trả lại cho ngươi từng chút những gì ngươi đã làm năm xưa thôi. Ngươi còn nhớ người phụ nữ năm xưa vào cung sửa dung nhan cho hoàng hậu chứ?”
Thần sắc nàng ta có chút bối rối, rồi như nhớ ra điều gì, nàng ta nhìn ta như nhìn thấy quỷ:
“Ngươi là người nhà của bà ta! Ngươi muốn báo thù cho bà ta sao?”
Ta mỉm cười, dao rút xương trong tay cứa từng nhát lên mặt nàng:
“Đúng vậy, bà ấy là mẫu thân của ta, là người mẫu thân tốt nhất trên đời.”
“Nhưng các ngươi đã giết bà ấy rồi.”
Tiếng thét thảm thiết vang lên liên tục, ta nhanh chóng bịt miệng nàng, rồi ra lệnh cho cung nhân chậm rãi lột da nàng:
“Cẩn thận một chút, để nàng ta chết từ từ, chịu nhiều khổ sở một chút cho ta.”
Cung nhân đã nhận bạc nên bắt đầu tiến hành một cách chậm rãi, từng nhát từng nhát lột da nàng, sao cho đau đớn nhất nhưng lại không để nàng ta mất máu quá nhiều. Ta cũng không muốn nàng ta chết nhanh như vậy.
Ta ngồi ngay bên cạnh, chứng kiến nàng ta từ gắng gượng giãy giụa, đến độ không chịu nổi mà trợn trừng hai mắt, rồi hơi thở trở nên yếu ớt, cuối cùng đau đớn mà trút hơi thở cuối cùng.
Mẫu thân, xin người hãy chờ thêm chút nữa, mối thù lớn kia, nữ nhi sắp báo xong rồi.
16
Hộ Quốc hầu Giang Hổ Xuyên đã tính toán thời gian, dự định sẽ bức vua thoái vị ngay tại yến tiệc sinh thần của hoàng thượng.
Tạ Vân Thư ngày càng thu thập được nhiều bằng chứng của Giang Hổ Xuyên.
Nhưng cũng không thể trách Giang Hổ Xuyên hành sự lỗ mãng được. Ông ta ngày càng lộ liễu là vì biết rằng, hoàng thượng dần trở nên suy yếu.
Hoàng thượng ngày ngày hít loại hương độc ấy, cảm thấy thân thể mình càng lúc càng suy kiệt. Thậm chí khi lên triều, mới ngồi chưa được nửa canh giờ thì đã thiếp đi ngay trên long ỷ, các thái giám bên cạnh gọi vài lần mới tỉnh.
Các đại thần phía dưới đều nhìn nhau, một vị đại thần còn khuyên hoàng thượng nên giữ gìn sức khỏe. Sau đó, hoàng thượng bắt đầu chìm đắm vào việc uống đan dược.
Tất nhiên, đây cũng là kế mà ta âm thầm gợi ý cho hoàng hậu.
Kết quả là cả nàng ta và hoàng thượng đều mê mẩn đan dược, hy vọng có thể trường sinh bất tử, sống mãi muôn đời.
Toàn bộ hậu cung mỗi ngày đều ngập trong mùi khói từ lò luyện đan.
Những thuật sĩ này, tuy đều là những đạo sĩ nổi tiếng trong dân gian, nhưng trước khi vào cung đã được Tạ Vân Thư thay bằng người của mình.
Các đan dược mà họ luyện chế, sau khi uống chưa đầy ba tháng sẽ làm người ta suy nhược kiệt quệ.
Hương độc, tửu sắc, thêm vào đan dược, khiến tinh thần của họ ngày càng kém đi, tần suất xuất hiện ảo giác ngày càng cao.
Hoàng thượng khi lên triều, thậm chí còn nhầm một vị lão thần là một con mãng xà đen, lập tức hạ lệnh Cẩm Y Vệ chém giết.
May mà các đại thần đã kịp thời bảo vệ lão thần, và hoàng thượng cũng nhận được hàng loạt tấu chương đòi lập thái tử.
Tạ Vân Thư tuổi trẻ tài cao, hoàng thượng càng ngày càng yếu, nhiều chính sự đều do hắn thay mặt xử lý. Còn việc quản lý lục cung, bề ngoài là do hoàng hậu phụ trách, nhưng tinh thần nàng ta ngày một suy giảm, thực ra đều do ta âm thầm giúp nàng giải quyết.
Vì thế, ta và Tạ Vân Thư mới là những người đứng sau thao túng mọi chuyện.
Tạ Vân Thư đã âm thầm nắm quyền kiểm soát toàn bộ binh mã trong kinh thành, còn quân đội của Giang Hổ Xuyên dù có tới hàng chục vạn, cũng chỉ đóng ở vùng biên ải.
Nếu kéo quân vào kinh thành, binh lực của ông ta cũng không sánh bằng quân đội của Tạ Vân Thư.
Dưới lời mê hoặc của Giang Vân Lan, hoàng thượng quả thực đã âm thầm viết di chiếu lập con trai của nàng ta làm thái tử.
Nhưng họ không ngờ rằng, thánh chỉ thực sự đã sớm bị ta thay đổi.
Yến tiệc sắp tới sẽ là một bữa Hồng Môn Yến, có đi mà không có về.
17
Trong yến tiệc, tiếng đàn sáo uyển chuyển, vũ nữ nhạc công thay nhau biểu diễn, cảnh tượng ca múa vui vẻ, tựa như thiên đường nhân gian.
Chỉ là, ta và Tạ Vân Thư đều biết, yến tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không bình yên.
Vua và hoàng hậu nhìn như tình cảm thắm thiết, tinh thần phấn chấn, nhưng tất cả đều nhờ trang điểm và y phục mà có.
Bộ hoàng bào màu vàng tươi do ta thêu cho nàng, quý phái vô cùng, dưới ánh đèn lấp lánh, những con phượng hoàng trên áo như muốn bay lên.
Mọi người liên tục chúc tụng, chỉ là họ ở cách xa hoàng đế và hoàng hậu, không nhận ra rằng bên trong hai người họ đã trở thành những cái xác rỗng.
Họ giả vờ uống rượu, thực chất là đang lén uống đan dược.
Còn Giang Hổ Xuyên rõ ràng là ở doanh trại nhưng lòng lại hướng về Tây Vực, hắn đang chờ tiếng quân đội phá vỡ cổng thành.
Tất nhiên, chúng ta sẽ giúp hắn toại nguyện.
Trong kế hoạch của hắn, hôm nay là yến thọ của hoàng thượng, bên ngoài tuy có trọng binh Cẩm Y Vệ canh gác, nhưng quân đội của hắn đông đảo, hiện đang chờ ở ngoài thành.
Một khi cổng thành bị công phá, nhất định sẽ gây nên loạn lạc. Hắn sẽ nhân cơ hội này khống chế hoàng thượng trong cung, lập con trai của Giang Vân Lan lên ngôi, còn bản thân hắn sẽ làm nhiếp chính vương, một tay kiểm soát triều đình.
Đáng tiếc, Tạ Vân Thư đã không cho hắn cơ hội đó.
Cổng thành quả thực bị công phá, chỉ có điều người vào phần lớn là quân đội của Tạ Vân Thư trà trộn vào. Còn Cẩm Y Vệ bên ngoài, ta đã lén lấy lệnh bài của họ rồi giao cho Tạ Vân Thư.
Khi quân tiến vào, Cẩm Y Vệ lập tức đầu hàng.
Tất cả đều nằm trong sắp đặt của Tạ Vân Thư.
Giang Hổ Xuyên nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trong cung yến mà chỉ ngồi im tại chỗ, sắc mặt điềm nhiên.
Hắn nhìn đám người hốt hoảng xung quanh mà không hề động đậy, trên mặt hiện lên chút tàn nhẫn khó nhận ra.
Khi đối mặt với gươm đao, hoàng thượng lại kéo cung nữ vô tội đến che chắn, nhưng ngay giây tiếp theo, đầu của ông ta đã bị kẻ giả dạng cung nữ kia chém rơi.
Giang Vân Lan thấy vậy liền ngất đi.
Ta ra lệnh cho cung nữ bên cạnh tiến tới, lặng lẽ trói nàng ta lại, bịt miệng và giấu nàng ta sau bình phong ở cuối đại điện.
Giang Hổ Xuyên không hề để ý rằng con gái mình đã biến mất, ngược lại còn nhấc đầu hoàng thượng lên, ra lệnh cho người của mình dừng tay.
Nhưng chuyện khiến ông ta không thể ngờ tới là chính người của ông ta cũng bị kẻ đứng sau lưng cắt cổ.
Lúc này Giang Hổ Xuyên mới nhận ra rằng trong đội ngũ của mình đã bị kẻ khác trà trộn vào.
Nhưng ông ta không còn thời gian để bận tâm nữa. Ông ta đứng cạnh thi thể không đầu của hoàng thượng, uy nghiêm nhìn mọi người xung quanh, sau đó giơ cao đầu hoàng thượng lên, gằn giọng:
“Hoàng thượng đã băng hà! Đích trưởng tử kế vị, còn tiểu hoàng tử còn nhỏ, đương nhiên bổn hầu sẽ giám quốc!”
“Ai dám không phục?”