Nàng ta nói, nàng chỉ muốn xem liệu ta có thực lòng trung thành với nàng hay không. Hơn nữa, nàng ta sẽ không ngu ngốc đến mức để xảy ra chuyện gì trong cung của mình.
Ta vừa kịp thở phào một hơi thì giọng nói lạnh lẽo của nàng lại vang lên như tiếng rắn bò trong đêm:
“Giờ ngươi đã là người của bản cung rồi, ta rất yên tâm về ngươi. Nhưng bản cung đã có đích tử, không muốn thấy bất kỳ hoàng tử nào khác được sinh ra. Nếu ngươi có thai, bản cung sẽ không bảo vệ ngươi đâu. Ngươi tự biết mình nên làm gì.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nói với nàng rằng ta tuyệt đối không có ý định tranh giành sự sủng ái của Hoàng thượng.
Nàng ta khẽ gật đầu, rồi tháo chiếc hộ giáp được nạm ngọc ra ngắm nghía, nói một cách thờ ơ:
“Ngươi thật có tài thêu thùa, làm cho bản cung vài bộ y phục ngủ đi.”
“Loại mà Hoàng thượng nhìn thấy sẽ đêm nào cũng muốn lưu lại trong cung của bản cung ấy.”
10
Ta lui ra, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười.
Giang Vân Lan, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được giấc mộng.
Chẳng bao lâu, hai bộ y phục màu đỏ được dâng lên trước mặt Giang Vân Lan.
Nàng ta mới chỉ nhìn thoáng qua thôi mà mặt đã đỏ bừng.
Trên bộ y phục đỏ thêu đôi uyên ương, chỉ đỏ là loại chu sa phát sáng, dưới ánh nến chập chờn sẽ phát ra tia sáng vàng óng ánh.
Tất nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, hai bộ y phục này được may rất ít vải.
Toàn bộ phần lưng, ngoài vài dải lụa đỏ mỏng ra thì còn lại đều là lưới trong suốt. Phần cổ áo phía trước cắt rất thấp, nếu mặc vào, đường cong trước ngực nàng chắc chắn sẽ lộ rõ.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng ta, ta che miệng khẽ cười:
“Bẩm nương nương, nếu không tin, nương nương có thể thử mặc riêng một mình, thần thiếp cam đoan, Hoàng thượng nhìn thấy nhất định sẽ say mê không rời.”
Quả nhiên, mấy ngày sau, trong cung truyền tin, Hoàng hậu đột nhiên được sủng ái. Không những vậy, suốt bảy đêm liên tiếp, Hoàng thượng đều lưu lại cung của Hoàng hậu.
Khi ta kể cho Tạ Vân Thư nghe, ngài ấy đang điều tra phụ thân của Giang Vân Lan, tức là Hộ Quốc hầu Giang Hổ Xuyên.
Hộ Quốc hầu cầm vạn quân trong tay, lâu dần sinh ra dã tâm không nên có.
Người của Tạ Vân Thư chặn được mật thư của Hộ Quốc hầu gửi đi, hóa ra thư ấy định gửi cho Tây Vực. Mà nội dung trong bức thư, thì chính là tội đại bất kính, chữ nào cũng là tội chết.
Hóa ra Hộ Quốc hầu muốn liên thủ với Tây Vực để ép vua thoái vị. Nếu Hộ Quốc hầu thành công lên ngôi hoàng đế, sẽ cắt nhượng vài thành trì biên giới cho Tây Vực.
Bọn họ gọi chuyện này là “đôi bên cùng có lợi”.
Lúc này, chúng ta cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của việc Tây Vực tiến công các mỹ nhân như Liễu quý nhân và Hy tần.
Thứ nhất là khiến hoàng thượng say đắm tửu sắc, không màng đến triều chính.
Thứ hai là sau này sẽ có lý do “hoàng thượng say mê mỹ nhân không lo triều chính” để dễ dàng ép vua thoái vị.
Cho dù Hộ Quốc hầu không muốn làm hoàng đế thì chỉ cần đẩy đứa con đích của Giang Vân Lan lên ngôi, ông ta cũng sẽ trở thành nhiếp chính vương.
Ta và Tạ Vân Thư liếc nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.
Giang thị nhất tộc phải nhanh chóng bị trừ khử. Nếu không, một khi ông ta thành công lên ngôi, Giang Vân Lan sẽ khó mà trừ được.
Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều phải chết.
Ánh mắt ta đăm chiêu, ngón tay nhúng chút nước trà, viết lên bàn mấy chữ:
“Giết hoàng thượng.”
11
Ta đặt hương liệu vào trong y phục ngủ.
Giang Vân Lan chỉ biết ta giỏi thêu thùa, nhưng không hề hay biết ta còn giỏi dùng hương liệu.
Đây là do một vị tú nương dạy ta.
Tú nương ấy rất thích hương liệu, thấy ta thông minh nên đã dạy ta cách sử dụng và cấm kỵ của các loại hương, nhờ ta hỗ trợ trong việc phối hương.
Ta dùng chỉ dệt bằng sợi lanh thấm đẫm hương liệu, đặt vào trong khối hương trong hai ngày.
Chỉ dệt từ sợi lanh hấp thụ hương liệu rất tốt, nhanh chóng hòa lẫn với hương. Tất nhiên, loại hương này vốn không có độc.
Mọi thứ trong cung của hoàng hậu đều phải qua ba lần kiểm tra của cung nữ.
Tuy nhiên, hoàng hậu thích trầm hương đen, ngày đêm đều đốt trầm không dứt. Còn hương liệu trên y phục, khi kết hợp với trầm hương đen, sẽ tạo ra hương độc.
Hương độc khi hít vào trong lúc hoan lạc sẽ phát huy hiệu quả nhanh chóng hơn.
Thực ra, chẳng có gì nguy hiểm cả, chỉ là sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, trở nên buồn ngủ, dần dần mất đi thần trí.
Tất nhiên, loại hương này còn có thể trợ hứng cho họ khi ân ái.
Vì vậy, khi ngửi phải hương độc, cảm giác vui sướng của họ sẽ tăng lên gấp bội. Chỉ có như vậy, mới khiến họ ngày càng say mê nhau, dần dần trở nên mụ mị.
Đến lúc đó, chỉ cần thêm một chút lửa nữa, họ sẽ hoàn toàn nằm trong tay ta.
Rất nhanh, cơ hội đã đến.
12
Sinh thần của hoàng thượng vào tháng sau.
Gần đây, Giang Vân Lan giao cho ta nhiều nhiệm vụ, yêu cầu ta làm đủ loại y phục ngủ.
Nàng ta còn muốn ta làm cho nàng một bộ cung trang, để nàng ta có thể tỏa sáng trong buổi tiệc sinh tthần của hoàng thượng.
Xem ra hiệu quả của y phục ngủ rất tốt, hoàng hậu ngày đêm quấn quýt bên hoàng thượng không rời.
Còn ta đã sớm lén uống một loại thuốc có tính hàn, được thái y chẩn đoán là không thích hợp để hầu hạ.
Vì vậy, hiện nay cả cung đều biết ta đã sớm bị rút khỏi danh sách thị tẩm, không có cơ hội hầu hạ hoàng thượng nên sẽ không trở thành đích nhắm của bọn họ nữa.
Ta không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Giang Vân Lan nên nàng mới hoàn toàn yên tâm về ta như vậy.
Dĩ nhiên, bộ cung trang mặc trong tiệc cung yến sẽ không có vấn đề gì. Nhưng những bộ y phục mặc khi hoan lạc với hoàng thượng thì lại khác.
Loại hương này có thể gây ảo giác, cảm giác mạnh nhất khi họ ân ái, nên tình cảm của họ sẽ càng thêm đậm sâu.
Và chẳng bao lâu nữa, hoàng hậu sẽ thấy mệt mỏi, thời gian ngủ của nàng sẽ ngày càng dài.
Hoàng thượng, cũng suýt nữa ngủ gật trên triều, những buổi lâm triều về sau, ngài càng lúc càng không để tâm đến quốc sự nữa.
Phụ thân của Giang Vân Lan, Giang Hổ Xuyên, bận rộn câu kết với Tây Vực, thậm chí còn lén lút kết giao với vài lão thần.
Việc xử lý triều chính, một nửa đã rơi vào tay Tạ Vân Thư.
Nhân cơ hội này, hắn đã lôi kéo được một số đại thần, thậm chí còn có vài vị trẻ tuổi tài cao trở thành tâm phúc của hắn.
Dù sao, tiểu hoàng tử do Giang Vân Lan sinh ra vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ sức nhận trọng trách.
Nhưng rất nhanh, lại có một tin mừng lan truyền khắp lục cung.
Hoàng hậu nương nương, Giang Vân Lan, lại mang thai rồi.
Nhưng ta biết, đứa bé này của nàng sẽ không thể chào đời.
13
Loại độc hương đó sẽ khiến ngũ mạch uất kết, cho dù có mang thai, đứa bé cũng không thể sống qua năm tháng.
Khi viện thủ Thái y viện chẩn đoán, ông phát hiện vấn đề về thai khí của Giang Vân Lan.
Vì thế ông uyển chuyển nói rằng, cần phải mời thêm vài vị thái y để cùng chẩn trị.
Rất nhanh, mấy vị thái y xếp thành hàng, lần lượt chẩn mạch. Sau khi chẩn đoán xong, họ nhìn nhau, không một ai dám nói ra sự thật.
Lúc này, tinh thần của Giang Vân Lan đã có phần rối loạn, nàng ta sớm mất đi sự kiên nhẫn.
Nàng ta lập tức ném chiếc bát sứ men trắng xuống đất, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, trừng mắt nhìn họ.
Nàng ta nói nếu có bất kỳ sơ suất nào thì nàng nhất định sẽ chém đầu bọn họ, khiến cả Thái y viện phải chôn cùng.
Tất cả vội vàng quỳ xuống xin tha, không ngờ hoàng hậu nương nương hiền hòa ngày nào giờ đây lại trở nên tàn bạo như vậy.
Viện thủ không còn cách nào khác, đành run rẩy nói:
“Thưa nương nương, thai khí của người rất tốt, thai vị ổn định, nhất định sẽ bình an, chỉ là cần tránh ăn đồ lạnh.”
Nhìn vẻ mặt gượng gạo của ông ta, ta khẽ mỉm cười.
Phải rồi, Giang Vân Lan bây giờ ngày càng không biết che giấu.
Ngày trước nàng ta đoan trang, dịu dàng hiền thục bao nhiêu, nhưng sau khi ngày ngày hoan lạc cùng hoàng thượng và sử dụng độc hương, thần trí của nàng càng lúc càng không tỉnh táo, đã quên mất vẻ ngoài hiền đức trước kia.
Giờ đây, tóc tai nàng ta rối bời, đôi mắt cứ dán chặt vào bụng mình, tưởng tượng mình là Thái hậu tương lai.
Các thái y thấy vậy, nói vài câu lấy lệ rồi vội vã rời đi.
Ta biết, khả năng phán đoán và suy nghĩ của Giang Vân Lan càng ngày càng suy giảm.
Nàng ta vốn dĩ tàn bạo hiểm ác, có được đứa con đích tôn cùng sự sủng ái của hoàng thượng, nay lại mang thai nên nàng đương nhiên nghĩ rằng mình đã vững vàng trên ngôi Thái hậu, nên không cần giữ kẽ nữa.
Ta nheo mắt lại, ngẫm nghĩ trong lòng.
Thời cơ đã đến rồi…
Đã đến lúc khiến cung nữ Cánh Nguyệt bên cạnh nàng ta biến mất.
Bởi vì chính ả ta là kẻ nghĩ ra cách lột da mặt của mẫu thân ta, cũng đã đến lúc trả lại ả cho rồi.
14
Hôm sau, ta vào cung của hoàng hậu, ghé sát tai Giang Vân Lan thì thầm vài câu.
Ngay lập tức, nnàngta trợn mắt giận dữ, lập tức sai người trói Cánh Nguyệt lại rồi cho người lục soát phòng của ả.
Chẳng mấy chốc, trong đó tìm thấy mấy chiếc yếm đỏ, kiểu dáng lại giống hệt như ta làm.
Ta giả vờ tức giận, đập mạnh bàn:
“Tiện tỳ to gan, dám cả gan quyến rũ hoàng thượng!”
“Loại y phục này sao lại xuất hiện trong hộp của ngươi? Nói đi, ngươi đã nhòm ngó hoàng thượng bao lâu rồi?”
Cánh Nguyệt sững sờ, vội quỳ lạy kêu oan.
Nhưng ngay sau đó, mấy cung nữ nhỏ bối rối quỳ xuống, nói rằng họ đã nhìn thấy những thứ không nên thấy, nghe những điều không nên nghe.
Giang Vân Lan lập tức ép họ nói ra, nếu không sẽ bắt họ làm đối thực với thái giám.
Vài cung nữ vội vàng khóc lóc, nước mắt lã chã kể rằng có lần họ thấy Cánh Nguyệt mặc loại y phục đó trong phòng mình.
Miệng ả ta lúc đó còn nói rằng, “Hoàng thượng hẳn nên ân sủng nàng”, còn “Hoàng hậu đã già cỗi, nàng so với hoàng hậu lại tươi tắn trẻ trung hơn nhiều”.
Chưa đợi cung nữ nhỏ nói xong, Giang Vân Lan lao đến tát Cánh Nguyệt mấy cái.
Ta tiến lên khuyên nàng đừng nổi giận, vì trong bụng nàng còn có tiểu hoàng tử. Lúc này nàng ta mới chợt nhớ ra, trở về nằm trên ghế quý phi mà nhíu mày.