Ta cùng Thanh Lãnh Tiên Tôn kết thành đạo lữ đã nhiều năm.
Hắn chẳng chịu cùng ta song tu, cũng không nguyện giải trừ đạo khế.
Suốt ngày vướng bận cùng yêu nữ của Hợp Hoan Tông, thậm chí không tiếc thân mình mà nhiều lần ra tay cứu giúp nàng ta.
Ta điên cuồng.
Nhân lúc hắn trọng thương suy kiệt, ta hạ dược mạnh, giam hắn vào mật thất, tùy ý chiếm đoạt.
Sau này, Tiên Tôn được yêu nữ cứu thoát.
Mà ta, cùng toàn bộ tông môn, đều vùi thân trong biển lửa, hóa thành tro bụi.
Lần nữa mở mắt, phụ thân ta nhìn ta, chậm rãi hỏi:
“Vậy đại lễ kết khế của hai đứa, định vào ba tháng sau có được chăng?”
Ta vội vã lắc đầu như trống bỏi:
““Thật ra… con vốn chẳng hề thích nhân loại. Lâu nay con chỉ ngưỡng mộ vị sơn thần hộ pháp của Vô Vọng Tông ta mà thôi.”
“Thà rằng đời này không gả, cũng muốn ở bên cạnh ngài ấy!”
Lời vừa dứt, từ hậu sơn truyền đến một thanh âm ngượng ngùng:
“Ta… cũng tâm duyệt nàng.”
Ta sững sờ.
Nhân cùng mộc, đạo lữ tương hợp thế nào?