Ta đã lừa Đan Lê.
Kỳ thực, tu vi của ta đã hao tổn một nửa, không thể vượt qua thiên kiếp, cũng chẳng thể phi thăng thêm một lần nữa.
Ta vốn chỉ là một gốc cổ thụ mơ màng, ngu muội.
Mỗi ngày đứng sừng sững trên đỉnh tiên sơn, mặc gió lướt qua, nhìn mây trôi, thỉnh thoảng nghe bầy chim trò chuyện về những chuyện vặt vãnh.
Bầy chim nói năng lộn xộn, có hơi ồn ào.
Về sau, có một người đã lĩnh ngộ một tia kiếm ý dưới tán cây ta, từ đó lập nên Vô Vọng Tông.
Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh.
Cầu vô vọng, tự nhiên có thể đắc được kết quả tất yếu.
Nhân quả hai chữ, thế nhân luôn treo bên miệng, nhưng hành động lại thường bỏ qua nhân quả, một mực chấp nhất, cưỡng cầu.
Chuyện tàn hồn Trường Hộc là như vậy.
Mười sáu tông môn hợp lực vây đánh Vô Vọng Tông, cũng là như vậy.
Khi nghiệp hỏa thiêu rụi toàn bộ Vô Vọng Tông, ta vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chẳng phải là ta không thể chạy thoát.
Chỉ là khi nhìn thấy tiểu cô nương luôn chạy đến gốc cây ta thì thầm than vãn kia ngã xuống, ta liền không muốn động nữa.
Cháy đi thôi.
Ta đã trải qua vô số vạn năm, thế gian muôn vật vốn là như vậy, sinh rồi diệt, diệt rồi sinh.
Nhưng ta không chết.
Sau này, ta mới dần dần nhận ra, nàng không giống những thứ khác.
Ban đầu, ta vẫn mỗi ngày đứng trên đỉnh tiên sơn.
Tiễn đông, nghênh xuân, tuần hoàn không dứt.
Nhưng lồng ngực ta luôn trống rỗng, có một cảm giác kỳ quái, nói không nên lời.
Là sai ở đâu chứ?
Có lẽ, là vì dưới tán cây này, vốn dĩ nên có một tiểu cô nương tên Đan Lê, tóc buộc đai lụa xanh, vừa cắn răng khổ luyện vừa lầm bầm mắng đạo lữ bạc bẽo vô tình, mắng địch thủ quấn lấy không buông quá mức đáng ghét.
Mặt trời gay gắt, ta gửi đến một luồng gió mát, thêm một chút linh lực, nàng liền vui vẻ mà khen ta không dứt lời:
“Đa tạ sơn thần đại nhân! Sơn thần đại nhân thật là tốt quá! Không có gì báo đáp, ta sẽ thường xuyên đến thăm chàng.”
Ta nghe nàng kể về phụ thân, về nhị sư huynh ngày ngày đóng cửa luyện đan, về tam sư huynh bề ngoài nghiêm khắc nhưng thường hay len lén nới lỏng giới hạn, về tứ sư huynh vụng về nhưng luôn chăm chút cho dung mạo bản thân, về tiểu sư muội tinh quái đáng yêu.
Về sau, Đan Lê đã thay đổi.
Nàng ít đến hậu sơn, cũng càng ngày càng trầm mặc.
Thỉnh thoảng nhìn thấy, trên người nàng luôn mang đầy thương tích.
Nàng làm tông chủ, kẻ thù khắp chốn, càng thêm chăm chỉ tu luyện.
Thỉnh thoảng, ta có thể lặng lẽ chữa thương cho nàng, nhưng phần lớn thời gian lại không thể gặp nàng.
Lại sau đó, ta nhìn thấy nữ tử vẫn luôn đối nghịch với nàng lẻn vào Vô Vọng Tông, muốn mang đi đạo lữ của Đan Lê.
Hôm đó, ta vươn dài cành nhánh, muốn nhìn rõ người nam nhân đã khiến Đan Lê trở nên u ám, sắc bén như vậy.
Gặp rồi, cũng chỉ bình thường như bao kẻ khác, chẳng có gì đặc biệt.
Không xứng với nàng.
Hắn cự tuyệt nữ nhân kia, không cùng nàng ta rời đi.
Nữ tử kia giận dữ, gọi thêm người khác, vu vạ Vô Vọng Tông có dị bảo, phải dùng nghiệp hỏa thiêu đốt mới có thể hiển lộ.
Nực cười.
Thế nhưng bọn họ thực sự đã tấn công Vô Vọng Tông, biến ba ngọn sơn phong, mười sáu tòa sơn môn, cùng với những tiểu đệ tử ồn ào mà Đan Lê quý trọng nhất, thành tro bụi.
Bầy chim nói, ta đang nhớ nàng.
Đúng vậy, ta rất nhớ nàng.
Dưới chân núi, cỏ cây lại mọc, có tông môn khác chuyển đến.
Ta đã sớm nảy mầm trở lại, mọc ra cành lá mới.
Thế nhưng, ta lại bắt đầu ghét tiếng phong ấn ồn ào, chán ghét cơn mưa xuân mềm mại, ngay cả tuyết rơi dày đặc cũng khiến ta phiền muộn khó chịu.
Ta nhìn lên bầu trời, nhớ về người từng ngồi dưới tán cây ta, kể chuyện cho ta nghe.
Tương tư là gì?
Có lẽ chính là, nếu nàng còn ở đây, thì phong sương vũ tuyết ta đều yêu thích.
Thần mộc sinh huyết nhục, mọc lên một tấm chân tâm.
Ta nghĩ, ta nên vì cuộc gặp gỡ, hay tái ngộ của chúng ta, mà nỗ lực một chút.
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy may mắn vì bản thân là linh hồn của thần mộc, đã sống qua vô số tuế nguyệt.
Ta nghiên cứu cấm thuật, bố trí đại trận, lấy nửa trái tim và toàn bộ tu vi làm cái giá, nghịch chuyển thời gian, quay về quá khứ.
Ta vốn chỉ là một gốc cây, vô tri vô giác.
Nửa trái tim, ta dùng để cứu nàng.
Nửa trái tim còn lại, ta muốn hóa thành mộc kiếm, theo bên cạnh nàng, bầu bạn cùng nàng.
Nghĩ như vậy, ta liền làm như vậy.
Ta khuấy động dòng chảy thời gian, vốn định ngăn cản kẻ từng làm tổn thương nàng bước chân vào Vô Vọng Tông.
Thế nhưng, trên đường, ta lại nghe thấy nàng nói:
“Ta vẫn luôn ngưỡng mộ hộ sơn thần của Vô Vọng Tông. Thà rằng cả đời không gả, cũng muốn ở bên cạnh người ấy.”
Thời gian đảo ngược ngừng lại ở khoảnh khắc đó.
Mang theo chút tu vi còn sót lại, ta rơi xuống hiện tại, dùng giọng nói run rẩy mà hồi đáp:
“Ta… cũng tâm duyệt nàng.”
Nàng tựa hồ rất sợ chết, luôn giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm.
Thần mộc ta đây, tuổi thọ dài đằng đẵng, kết làm đạo lữ cùng nàng, tất nhiên phải chia cho nàng một nửa.
Ta không diệt, nàng bất tử.
Giờ đây, nàng nắm giữ trái tim ta mỗi ngày, chưa bao giờ rời khỏi ta nửa bước.
Không có ngày tháng nào tốt đẹp hơn thế này.
Năm năm đều như vậy, ta vẫn mong từng năm tiếp nối.
Ta vỗ lên trán, cố nén cơn choáng váng, hạ quyết tâm.
“Xem ra ta quả thật là sắc tâm quá nặng.”
Ban đầu, ta định chờ nó đột phá Nguyên Anh rồi sẽ giao lại tông môn cho nó.
Ta già rồi, cũng nên về hưu thôi.
Nhưng mà… nữ tế của ta thực sự quá mức vô liêm sỉ.
Ta triệu con gái đến mở đại hội tông môn, kết quả, hắn khoác một thân bạch y, lảo đảo đi ra từ trong phòng, từng bước như thể không trụ vững, ngã ngay bên giường.
Cổ chân còn bị xích bạc quấn lấy, trong tay cầm một dải lụa đen.
Con gái ta vậy mà còn muốn giúp hắn che giấu, bảo đó là khăn tay.
Nó nghĩ rằng mấy cuốn họa tập mà nó lật ra kia, đều là từ trên trời rơi xuống sao?
Đều là do mẹ nó vẽ đấy!
Tên Xuân Ngộ này, lúc con gái ta không có mặt thì long tinh hổ mãnh, nhưng chỉ cần con bé xuất hiện, hắn liền bắt đầu diễn kịch, chẳng khác nào một tiểu yêu tinh!
Ta nói chuyện này cho con gái nghe, nó vậy mà còn lén cười, bảo rằng hắn vốn dĩ chính là yêu tinh.
Còn nói mẹ nó trước đây từng kể rằng, ta lúc trẻ cũng thế.
Ta phì!
Xem ra, tạm thời chưa thể trông cậy vào con gái để tiếp quản tông môn rồi.
Ta ngồi trên đài cao, nhìn xuống dưới.
Nhị đồ đệ đang cầm một nắm đan dược, rải khắp nơi, đệ tử nào dám ăn thì hoặc là xì hơi, hoặc là đau bụng chạy ra ngoài, thậm chí có kẻ ánh mắt ngây dại, nhảy lên múa Phi Thiên Vũ.
Tên này không được.
Tam đồ đệ mặt mày trầm mặc, trốn trong góc vá áo.
Tên này cũng thôi đi, chỉ biết lo chuyện nuôi con.
Tứ đồ đệ ngồi soi gương, cùng lục đồ đệ thảo luận về kiểu tóc…
Thôi bỏ đi, lần này xem như toàn quân bị diệt.
Ta vẫn nên xuống núi tìm thêm mấy đồ đệ mới thì hơn.