Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

3:05 chiều – 03/02/2025

12

Phụ thân ta từ trong bụi cỏ bên cạnh bò dậy, phủi bụi trên người, thu lại cây quạt rồi chỉ vào mũi Mạc Phạm Âm mà mắng:

“Ngươi đúng là có bệnh không nhẹ!”

“Vô Vọng Tông ta đối đãi ngươi không bạc! Ngươi đến làm khách, chúng ta nhiệt tình khoản đãi, ăn uống hưởng thụ, đòi cái gì được cái nấy, ngươi đã từng bỏ ra một viên linh thạch nào chưa?”

“Ngươi muốn mượn chí bảo của tông môn, ta cũng không hai lời mà gật đầu. Nhưng giờ đây, ngươi không chỉ ăn không lấy không, còn định kéo cả ta xuống nước sao?”

Tiểu sư muội chạy tới, kéo nhẹ tay áo phụ thân ta:

“Sư phụ, sao người lại ở đây?”

Phụ thân ta xoa đầu nàng, cười nói:

“Nàng ta ôm chí bảo trấn tông của chúng ta, một lời cũng không chào mà muốn rời đi. Ta chặn nàng ta giữa đường, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Mắt Mạc Phạm Âm đã đỏ ngầu, trong hơi thở phảng phất mang theo tia lửa.

Nàng ta đột nhiên nhếch môi, lộ ra nụ cười dữ tợn:

“Ai nói ta muốn chết?”

“Thiên hạ này chưa từng đối đãi ta tốt đẹp, dựa vào đâu mà bắt ta một mình gánh lấy bình an của thiên hạ?”

“Tất cả cùng chết mới thật sạch sẽ.”

Nàng ta cười điên cuồng, khóe môi tràn ra máu tươi.

Từng giọt máu nhỏ xuống đất, hóa thành lửa nghiệp, nhanh chóng lan tràn.

Cảnh tượng quen thuộc khiến sống lưng ta lạnh buốt.

Ta lập tức xách tiểu sư muội, ném xuống chân núi:

“Gọi sư huynh muội, dẫn tất cả đệ tử rời khỏi Vô Vọng Tông!”

Nhìn tiểu sư muội kêu một tiếng, phe phẩy đôi cánh nhỏ bay xa, ta quay đầu nhìn Xuân Ngộ:

“Chàng cũng mau rời đi, nơi này cách tiên sơn vẫn còn khoảng cách, ta sẽ nghĩ cách ngăn chặn lửa nghiệp lan tràn.”

“Ta có cấm thuật, có thể thiêu đốt Kim Đan, tạm thời có được thực lực vượt cấp, chiến ngang Hóa Thần, hẳn có thể cầm cự một lúc.”

Phụ thân ta hừ lạnh một tiếng:

“Chiếc áo bông thủng lỗ chỗ như ngươi, vẫn nên để lão phu đi nướng một chút thì hơn.”

Lão nhân gia cẩn thận nhét quạt vào ngực áo, rút ra một thanh búa, khí thế trên người từng bước tăng vọt, lao về phía Mạc Phạm Âm.

Nhưng chân còn chưa bước được mấy bước, cả người đã bị một nhánh cây dài cuốn lại, quẳng về sau.

Phụ thân ta ngã dập mông.

Xuân Ngộ cầm lấy mộc kiếm trong tay ta, trên môi mang theo ý cười:

“Mạc Phạm Âm tập hợp tu vi của mười tám người, lại dung hợp tàn hồn Trường Hộc, hiện tại thực lực đã ngang hàng với Đại Thừa. Phụ thân cũng không phải là đối thủ của nàng ta, chuyện này cứ giao cho ta đi.”

13

Xuân Ngộ cầm kiếm, lao thẳng về phía Mạc Phạm Âm.

Mậu Phương Chung nhẹ nhàng rung lên, trong nháy mắt phóng to, bao trọn cả Xuân Ngộ và Mạc Phạm Âm vào trong.

Hơn nữa, nó còn rất có tâm mà trở nên trong suốt.

“Tiểu Đan Lê, khúc gỗ thối đánh nhau là dịp hiếm có đó, ngươi cứ thong thả mà thưởng thức.”

Phụ thân ta vác búa đứng cạnh ta, vẻ mặt đầy kích động:

“Thì ra Kiếm Pháp Thụ Mộc của Vô Vọng Tông chúng ta lại tinh diệu đến thế! Kiếm xuất quỷ thần kinh, kiếm hồi vạn mộc sinh.”

“Đây chính là Phiêu Vân Thân Pháp của Vô Vọng Tông! Phiêu dật như mây nhẹ, uyển chuyển tựa nước trôi.”

Ta cắt ngang sự say mê của lão nhân gia:

“Phụ thân, kiếm pháp và thân pháp của tông môn chúng ta, vốn là tổ sư học được từ người khác. Còn Xuân Ngộ, là tự mình ngộ ra.”

“Bây giờ, hắn không còn là thần thụ đại nhân, mà là nữ tế của người. Nữ tế của Vô Vọng Tông ta, đương nhiên cũng là người của Vô Vọng Tông.”

Lão đầu tỏ vẻ thoải mái, nhưng bàn tay cầm búa đã trắng bệch.

Ta trêu ghẹo:

“Vậy lát nữa đừng quên mời nữ tế của người uống rượu, cứ mang bình Thanh Phong Tiên Lộ người cất giấu ra mà đãi khách, không được nuốt lời đâu.”

Miệng ta nói đùa, nhưng đầu ngón tay lại lạnh toát.

Ta run rẩy móc ra từng bình linh dược, nhét vào ngực áo, xác nhận lúc cần có thể lấy ra nhanh nhất.

Sao có thể không khẩn trương chứ?

Phụ thân ta hiện tại mới chỉ là Hóa Thần.

Hóa Thần phía trên còn có Luyện Hư, Hợp Thể, rồi mới đến Đại Thừa.

Kiếp trước, ta chỉ vừa chạm đến ngưỡng Hợp Thể, đối chiến cùng đám tay sai của Mạc Phạm Âm đã đủ khiến đất lở, biển dậy sóng, núi non rung chuyển.

Giao tranh giữa hai tu sĩ Đại Thừa, động tĩnh tất nhiên càng lớn hơn.

Nhưng hiện tại, trận chiến giữa Xuân Ngộ và Mạc Phạm Âm vẫn bị khống chế trong phạm vi Mậu Phương Chung.

Trong vòng trăm trượng, ngoài chấn động dưới mặt đất, không có bất kỳ dấu hiệu nào khác thể hiện trận chiến đang ác liệt đến nhường nào.

Hắn đang dốc phần lớn tinh lực để bố trí kết giới, khống chế linh lực dao động, giam cầm tất cả công kích trong phạm vi của Mậu Phương Chung.

Cũng nhờ vậy mà nghiệp hỏa của Mạc Phạm Âm không thể lan ra bên ngoài, tránh cho Vô Vọng Tông bị hủy diệt.

Từng khoảnh khắc chờ đợi đều dài đằng đẵng.

Khi thấy một ngọn lửa từ tay Mạc Phạm Âm thiêu trúng ống tay áo của Xuân Ngộ, tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

May thay, Xuân Ngộ dần dần áp chế được nàng ta, một kiếm xuyên qua ngực nàng.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Mạc Phạm Âm lại nở một nụ cười dữ tợn, bất chấp lưỡi kiếm cắm trong thân thể, điên cuồng lao tới!

Bùm!

Mạc Phạm Âm tự bạo!

Mậu Phương Chung bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh ta, trông chẳng khác gì một khối sắt vụn, ngay cả kêu đau cũng không thốt nổi.

Ánh sáng trắng chói lòa bùng lên như mặt trời rực rỡ, thắp sáng nửa bầu trời đêm.

Xuân Ngộ thân hóa thần mộc, dùng cả thân mình quấn chặt lấy luồng ánh sáng đó.

Từng tiếng nổ lách tách vang lên khi lửa bùng thiêu đốt nhánh cây, mùi khói khét lẹt xộc vào mũi.

Trước mắt ta, bóng dáng xanh biếc tráng lệ kia bị thiêu rụi, từ từ sụp đổ thành tro bụi.

Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi khói bụi.

Nơi hắn từng đứng, chỉ còn lại một vết cháy đen và thanh kiếm mà hắn đã tặng ta.

Ta mờ mịt lảo đảo tiến lên vài bước, rồi khuỵu xuống đất.

14

Ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với Xuân Ngộ.

Vì muốn thoái thác hôn sự, ta mới thuận miệng nói rằng ta tâm duyệt hắn.

Hắn rõ ràng biết rõ nội tình, vậy mà vẫn thật lòng đối đãi ta.

Ta làm sao không hiểu, những món đồ trông có vẻ như được tặng một cách ngẫu nhiên kia, thực chất đều là những bảo vật mà người khác tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu.

Chính vì vậy, ta một lòng muốn làm điều gì đó cho hắn.

Nhưng nếu sớm biết kết cục lại như thế này, thì có đưa Liễm Hồn Chử cho Mạc Phạm Âm thì sao?

Nàng ta muốn tụ hồn cho ai thì liên quan gì đến ta?

Nàng ta muốn có Triệu Tây Quyết, ta trực tiếp trói tên cẩu tặc đó lại, quẳng cho nàng ta cũng được!

Nói cho cùng, ta chính là kẻ sau khi trọng sinh vẫn mang hận ý, chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ.

Thiên hạ có vô số kỳ trân dị bảo, Liễm Hồn Chử thực sự không thể thay thế sao?

Ta rõ ràng chỉ là mượn cớ, chỉ muốn giết Mạc Phạm Âm, chỉ muốn báo thù cho hơn ba nghìn oan hồn của kiếp trước.

Lẽ ra ta nên cẩn trọng hơn, chu toàn hơn.

“Khụ khụ khụ… Ta nói này…”

Mậu Phương Chung lăn lông lốc đến bên cạnh ta.

“Tiểu Đan Lê, đừng khóc nữa. Khúc gỗ thối không có chuyện gì đâu.”

“Ngươi nhìn xem, tâm hắn vẫn còn đây mà.”

“Tâm hắn?”

Ta ngơ ngác nhìn quanh.

Ở đâu?

Mậu Phương Chung mang theo ý cười, nói:

“Thanh mộc kiếm này chính là tâm hắn đấy. Thần mộc sinh tâm, vạn năm khó gặp, chẳng phải đã sớm giao cho ngươi rồi sao?”

15

Đỉnh tiên sơn, dưới tán thần thụ, ta ôm lấy thân cây mà khóc lớn.

Những nhánh cây vươn ra, cuốn lấy một tấm khăn gấm, bận rộn giúp ta lau nước mắt:

“Đừng khóc nữa, ta vẫn còn đây mà, chỉ là một hóa thân thôi, trọng tu lại là được.”

“Nữ tử kia cùng tàn hồn Trường Hộc dây dưa đã lâu, sớm bị ảnh hưởng tâm tính. Trường Hộc vốn do oán khí hóa thành, bản tính kiêu ngạo tàn nhẫn, vô cùng cố chấp. Nàng ta có thể chọn tự bạo, cũng không có gì lạ.”

“Vô Vọng Tông không chịu tổn hại, những vết nứt trên mặt đất ta đã lấp lại, cây cối bị cháy ta cũng đã trồng lại rồi. Ngươi xem, tất cả đều như cũ.”

“Không đau lòng nữa, được không?”

Nhưng ta vẫn cứ khóc, áp mặt lên thân cây mà khóc nức nở.

Thật là uất ức!

Một phu quân xinh đẹp như thế, vậy mà cứ thế nổ tan tành ngay trước mắt ta!

Tên trời đánh Mạc Phạm Âm!

Nàng ta chẳng qua là không nỡ tự tay giết Triệu Tây Quyết, mới trút giận lên phu quân ta mà thôi.

Vốn dĩ, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Xuân Ngộ hóa thành nhân hình, trong đầu ta đã suy nghĩ xem phải cùng hắn “giao lưu sâu sắc” thế nào rồi.

Giờ thì hay rồi, không biết còn phải chờ bao lâu nữa.

Xuân Ngộ thấy ta dỗ thế nào cũng không được, gấp đến mức từng nhánh cây đều bận rộn.

Có cành lấy linh quả, có cành cầm pháp y, có cành tìm trâm cài, thậm chí ngay cả bầy chim nhỏ hóng chuyện bên cạnh cũng bị hắn thúc giục bay đi tìm linh thảo.

Ta hít hít mũi:

“Ta chỉ là… cảm thấy rất đáng tiếc.”

“Chúng ta vốn dĩ chỉ còn một năm bên nhau, một năm sau chàng phải độ thiên kiếp. Giờ đây lại hao tổn thực lực, nếu đến lúc đó có gì sơ suất thì phải làm sao?”

Những nhánh cây đang vội vã của Xuân Ngộ thoáng chốc dừng lại, suýt chút nữa quấn thành một đống.

“Một năm? Không phải vẫn còn một xuân thu sao?”

“Nếu nàng nóng lòng muốn ta phi thăng, vậy ta có thể chuẩn bị nhanh hơn một chút, cũng không phải không thể.”

Ta ngẩn người.

“Một năm và một xuân thu… không giống nhau sao?”

Xuân Ngộ bật cười, tán lá cây khẽ rung động xào xạc:

“Đại Xuân, tám ngàn năm là một xuân, tám ngàn năm là một thu.”

“Ta cách thiên kiếp, vẫn còn mười sáu ngàn năm.”

“A Lê yên tâm, ta không cần phi thăng cũng có thể nhanh chóng hóa thành nhân hình, đến lúc đó, có thể cùng nàng du ngoạn thiên hạ, hoặc là… như trong thoại bản, họa tập…”

Ầm!

Lời còn chưa dứt, hộ sơn đại trận soạt một tiếng bùng lên.

Lần này, không phải trận linh giở trò đùa.

Mà là phụ thân ta, dùng đại trận vây hai chúng ta lại.

Tiếng lão nhân gia vang vọng từ xa:

“Hai đứa các ngươi không biết liêm sỉ một chút sao? Tránh đi chỗ khác, đừng làm hư hỏng đám trẻ!”

Nhị sư huynh nhỏ giọng bổ sung:

“Nếu cần giúp vui, ta có dược.”

Tiểu sư muội hiếu kỳ hỏi:

“Cái gì là giúp vui? Vì sao sư tỷ phải uống dược?”

Tứ sư huynh lười biếng đáp:

“Uống dược chưa chắc là sư tỷ ngươi, cũng có thể là phu quân của nàng ấy… A, lão tam, sao lại đánh ta?”

Tam sư huynh trầm giọng:

“Không được ăn nói bừa bãi trước mặt trẻ con, với cả, bây giờ ngươi phải gọi ta là nhị sư huynh rồi.”

Xuân Ngộ cười khẽ một tiếng, Mậu Phương Chung bị kéo từ tán cây ra ngoài, lẩm bẩm oán trách:

“Thôi thôi, ta đi, ta đi. Các ngươi đúng là quá đáng, lúc cần đến ta thì gọi ‘Mậu Phương tiền bối’, lúc không cần ta nữa thì xem như vướng bận.”

“Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục không biết liêm sỉ đi, ta đi hóng chuyện khác đây.”

Lần này, mọi người đều còn sống, thật tốt.

Ta cùng Xuân Ngộ còn rất nhiều, rất nhiều thời gian, thật tốt.

Nhìn theo bóng dáng Mậu Phương Chung rời đi, ta ôm lấy thân cây, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

“Phu quân, muốn thần giao không?”

Vô số nhánh cây đồng loạt sinh trưởng, che kín cả không gian.

Đó chính là câu trả lời của hắn.

Đêm nay, trong tiểu thụ ốc, ẩn ẩn vang lên tiếng hừ nhẹ và tiếng thở gấp.

Thi thoảng còn có giọng ta khe khẽ:

“A, Xuân Ngộ, chàng đừng chạm vào chỗ đó! Được được, ta trói chàng lại là được chứ gì!”

“Tư thế trong họa tập kia, ngày mai thử cũng chưa muộn!”

Đêm dài đằng đẵng, thân cây thoả mãn vươn mình.

Những năm tháng sau này, ta cùng Xuân Ngộ vẫn còn rất nhiều thoại bản để chậm rãi nghiên cứu.