Tháng 11 năm 1985, thôn Tân Hà.
“Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, mặc quân phục thẳng thớm, trẻ trung tuấn tú – Phí Nghiêu Khải, Đoạn Khê Ninh chợt nhận ra mình đã trùng sinh.
Cô trở về năm mươi năm trước, vào đúng ngày Phí Nghiêu Khải đến nhà cô cầu hôn.
Kiếp trước, Đoạn Khê Ninh đã e thẹn ngọt ngào gật đầu đồng ý, nghĩ rằng mình đã gặp được người đàn ông tuyệt vời.
Mọi người trong khu nhà đều nói cô lấy được một người chồng lý tưởng.
Và quả thực, họ đã sống với nhau trọn đời, tương kính như tân.
Nhưng mãi đến trước khi qua đời, lúc cô dọn dẹp di vật của Phí Nghiêu Khải, cô mới tìm thấy trong chiếc két sắt luôn khóa chặt một bức ảnh của chị họ cô – Lục Vãn Tình – lúc còn trẻ.
Cùng với đó là những lá thư mà anh viết cho chị họ, thổ lộ tình yêu, nhưng chưa từng gửi đi.
Khoảnh khắc ấy, cô mới hiểu ra rằng lý do Phí Nghiêu Khải cầu hôn cô là vì khuôn mặt cô – giống với người anh yêu đến kỳ lạ.
Từ đầu đến cuối, người mà Phí Nghiêu Khải yêu là chị họ cô, Lục Vãn Tình.
Còn cô, chỉ là một người thay thế.