Bệnh viện Nhân Dân.
Ba ngày trôi qua, Đoạn Khê Ninh vẫn chưa tỉnh lại. Phí Nghiêu Khải ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
Giọng nói trầm thấp, đầy đau lòng vang lên:
“Khê Ninh, em định ngủ bao lâu nữa đây?”
Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng mở ra, là Thạch Dương.
“Thủ trưởng, chính ủy tìm anh, bảo anh về đơn vị một chuyến.”
Phí Nghiêu Khải nhắm mắt lại, giọng khàn khàn đáp:
“Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đợi tôi một lát.”
Nói xong, anh lại quay sang nhìn Đoạn Khê Ninh, ánh mắt đau xót.
“Khê Ninh, mau tỉnh lại đi… Em không muốn gặp Giang Tri Hứa lần cuối sao?”
Phí Nghiêu Khải cứ nhìn cô như vậy rất lâu, rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, anh gặp Bạch Tú Mai đang mang nước quay về.
“Mẹ, con phải về đơn vị một chuyến, Khê Ninh nhờ mẹ chăm sóc giúp.”
“Con cứ yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Khê Ninh.”
Phí Nghiêu Khải gật đầu, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Nhìn bóng dáng gầy gò, hao gầy của anh dần khuất xa, Bạch Tú Mai không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
Lại nhìn Đoạn Khê Ninh vẫn nhắm nghiền mắt bên trong, bà thầm thở dài.
Đúng là nghiệt duyên mà.
Phí Nghiêu Khải đã ở lại đơn vị suốt đêm, vì chuyện của Giang Tri Hứa quá đỗi kinh hoàng, đã thu hút sự chú ý đặc biệt từ cấp trên.
Là một trong những nhân chứng trực tiếp, anh bị triệu tập về đơn vị để điều tra chi tiết vụ việc.
Mãi đến sáng hôm sau, anh mới quay lại bệnh viện.
Vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, lòng Phí Nghiêu Khải chùng xuống.
Anh nói với Bạch Tú Mai:
“Mẹ, mẹ đi nghỉ một lát đi, để con chăm sóc cô ấy cho.”
“Hay là con nghỉ chút đi, tối qua lại thức trắng rồi phải không?”
Bạch Tú Mai nhìn quầng thâm dưới mắt con trai, đầy xót xa.
“Con không sao.” Phí Nghiêu Khải không thể ngủ được.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, đôi mắt chăm chú dõi theo Đoạn Khê Ninh, không hề chớp mắt.
Lúc này, trong giấc mơ, Đoạn Khê Ninh cảm thấy mình như đang đứng giữa một vùng hoang dã, xung quanh chỉ có mỗi cô đơn độc.
Bỗng có giọng nói thì thầm bên tai:
“Người thứ 10, đáng tiếc thật.”
“Người thứ 10, kết thúc rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, cô nhìn thấy Giang Tri Hứa bị cắt cổ, ngã gục trong vũng máu.
Sắc mặt Đoạn Khê Ninh tái nhợt, cô hét lên:
“Tri Hứa… Tri Hứa…”
Ngoài đời thực, Phí Nghiêu Khải nhìn thấy Đoạn Khê Ninh trong giấc mơ cất tiếng gọi Giang Tri Hứa, lòng anh chợt thắt lại.
Anh vội vàng cúi người, nắm chặt tay cô, liên tục gọi:
“Khê Ninh, Khê Ninh, tỉnh lại đi em.”
Ngay khoảnh khắc đó, Đoạn Khê Ninh đột ngột bật dậy trên giường:
“Tri Hứa, đừng mà!”
Phí Nghiêu Khải nhanh chóng giữ lấy vai cô, nhẹ nhàng trấn an:
“Khê Ninh?”
Đoạn Khê Ninh quay đầu nhìn Phí Nghiêu Khải, ánh mắt ngây dại dõi theo anh.
Bạch Tú Mai cũng lo lắng nhìn con dâu.
“Khê Ninh, con…” cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Người bước vào là Ngô Vĩnh Hồng, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị lời của Đoạn Khê Ninh làm cho sững sờ.
“Tri Hứa, em mơ thấy anh chảy rất nhiều máu, em sợ chết khiếp.”
Đoạn Khê Ninh nắm chặt tay Phí Nghiêu Khải, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Phí Nghiêu Khải mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình:
“… Em vừa gọi anh là gì?”
“Tri Hứa mà, chẳng phải em luôn gọi anh như vậy sao?”
Chương 40
Phí Nghiêu Khải đứng ngoài cửa, chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho Đoạn Khê Ninh. Anh im lặng, đầu óc trống rỗng, trái tim rối bời.
Cánh cửa được mở ra, kéo anh trở về thực tại. Anh vội vàng hỏi:
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ bình tĩnh đáp:
“Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng. Việc nhận nhầm người có thể do hệ thần kinh bị kích thích mạnh, dẫn đến rối loạn tạm thời. Có khả năng sẽ tự hồi phục sau một thời gian.”
Phí Nghiêu Khải khẽ gật đầu, giọng nói mang theo sự nặng nề:
“Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Phí Nghiêu Khải bước vào phòng bệnh, theo sau là Ngô Vĩnh Hồng và Bạch Tú Mai.
Vừa nhìn thấy Phí Nghiêu Khải, Đoạn Khê Ninh mỉm cười, nói:
“Tri Hứa, bác sĩ vừa nói em không sao nữa rồi. Em muốn xuất viện, được không?”
Ánh mắt Phí Nghiêu Khải tràn đầy u ám, anh mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Ngô Vĩnh Hồng bước tới, giọng dè dặt:
“Khê Ninh, em còn nhớ chị là ai không?”
Đoạn Khê Ninh nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Chị Hồng, chị hỏi kỳ lạ quá, em đâu có mất trí nhớ.”
Ngô Vĩnh Hồng sững người, ánh mắt đầy sự thương cảm nhìn về phía Phí Nghiêu Khải.
“Còn mẹ nữa, sao mẹ cũng ở đây?” Đoạn Khê Ninh quay sang Bạch Tú Mai, giọng nói nhẹ nhàng.
Bạch Tú Mai nhìn con dâu rồi lại liếc sang Phí Nghiêu Khải, người đang lặng lẽ đứng một góc với ánh mắt trống rỗng. Bà hỏi nhẹ nhàng:
“Khê Ninh, con còn nhớ tại sao mình phải vào viện không?”
Đoạn Khê Ninh ngạc nhiên, đáp ngay:
“Không phải vì con bị bệnh và ngất xỉu sao?”
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng. Sự yên tĩnh ấy khiến Phí Nghiêu Khải cảm thấy nghẹt thở.
Anh quay người định rời đi, nhưng bất ngờ Đoạn Khê Ninh nắm lấy tay anh, ánh mắt đầy thắc mắc:
“Tri Hứa, anh lại sắp đi làm việc nữa sao?”
Phí Nghiêu Khải khựng lại, nhắm mắt thật chặt để giấu đi nỗi đau trong lòng.
Phí Nghiêu Khải cảm thấy dù trong lòng cuộn trào sóng dữ thế nào, anh cũng không nỡ gỡ tay cô ra.
Cuối cùng, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén cảm xúc, cứng ngắc quay lưng lại, gượng cười:
“Không đi nữa, anh ở lại với em.”
Nhìn nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc trên mặt Phí Nghiêu Khải, Ngô Vĩnh Hồng cũng cảm thấy xót xa thay cho anh.
“Ừ, được thôi.”
Đoạn Khê Ninh nở nụ cười rạng rỡ.
Bạch Tú Mai và Ngô Vĩnh Hồng rời khỏi phòng, để lại không gian chỉ còn hai người bọn họ.
Nhìn bàn tay Đoạn Khê Ninh vẫn nắm chặt lấy tay mình, không hề có ý định buông ra, lòng Phí Nghiêu Khải đau đớn đến tột cùng.
Khê Ninh, em nhớ tất cả mọi người, nhưng lại quên mất anh sao?
Trong lòng em thật sự không hề có sự tồn tại của anh à?
Nhưng anh không cam tâm…
“Khê Ninh, em nhớ tất cả mọi người chứ?” Phí Nghiêu Khải cẩn thận dò hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
“Thế… còn Phí Nghiêu Khải thì sao? Em còn nhớ anh ta không?”
Phí Nghiêu Khải chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy hy vọng.
“Đương nhiên là nhớ rồi.”
Phí Nghiêu Khải khẽ thở phào, nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của cô đã đẩy anh rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
“Anh ấy chẳng phải là chồng của chị họ em sao?”
“Em nói gì cơ?”
Mặt Phí Nghiêu Khải lập tức tái nhợt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.
Anh chăm chú nhìn Đoạn Khê Ninh, lòng quặn thắt.
Thì ra trong lòng em, anh chỉ là chồng của chị họ em thôi sao…
Cô vẫn không tin rằng giữa anh và Lục Vãn Tình hoàn toàn không có chút liên quan nào.
“Thôi, đừng nhắc đến người khác nữa. Tri Hứa, trước đây anh nói sẽ dẫn em về nhà ăn cơm, vậy khi nào anh mới đưa em về?”
Phí Nghiêu Khải sững sờ, họ đã sắp gặp mặt gia đình rồi sao?
Nhưng, nghĩ đến Giang Tri Hứa đã mãi mãi ra đi, trong mắt Phí Nghiêu Khải thoáng qua một tia không đành lòng.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đoạn Khê Ninh, Phí Nghiêu Khải trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
“Được, đợi em xuất viện, anh sẽ đưa em đi.”
Đưa cô đến gặp Giang Tri Hứa lần cuối, có lẽ đó sẽ là cơ hội để cô tỉnh táo lại.
Xin lỗi, Khê Ninh.
Anh cũng có lòng tự tôn của mình.
Anh không thể lợi dụng sự nhầm lẫn này để tiếp cận em.
Càng không thể lấy danh nghĩa của Giang Tri Hứa mà ở bên cạnh em.
Sau này, nếu em nhớ lại tất cả, em sẽ trách anh.
Chương 41
Vài ngày sau, Phí Nghiêu Khải đưa Đoạn Khê Ninh đến nhà họ Giang.
Cha của Giang Tri Hứa cũng từng là một cảnh sát, nay đã nghỉ hưu, mẹ là một người nội trợ. Bi kịch “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” khiến hai ông bà dường như già đi chỉ trong một đêm.
Khi đến trước cổng nhà họ Giang, Đoạn Khê Ninh nhìn thấy cặp câu đối trắng treo ở hai bên cửa, lòng cô chợt dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Cô nắm chặt tay Phí Nghiêu Khải, giọng run rẩy:
“Tri Hứa, em… em cảm thấy không khỏe. Lần khác em sẽ đến được không?”
Phí Nghiêu Khải cảm nhận được sự lo lắng của cô, nhưng anh không để cô trốn tránh.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ, đã đến đây rồi, chúng ta chỉ vào thăm một chút thôi, được không?”
Nói xong, anh kéo cô bước qua cánh cổng.
Càng đi vào trong, sắc mặt Đoạn Khê Ninh càng tái nhợt, cơ thể cô khẽ run lên.
Đúng lúc đó, bác sĩ Giang – với đôi mắt đỏ hoe – bước ra đón họ. Khi nhìn thấy tay hai người nắm chặt, lông mày bà khẽ nhíu lại.
Bà vừa định nói gì đó thì Đoạn Khê Ninh đã lên tiếng trước, giọng nói dịu dàng:
“Gì, con và Tri Hứa đến thăm gì đây.”
Bác sĩ Giang sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Đoạn Khê Ninh, rồi chuyển sang nhìn Phí Nghiêu Khải.
Phí Nghiêu Khải cân nhắc một lúc rồi nói:
“Gì, đưa chúng con vào gặp anh ấy… được không?”
Bác sĩ Giang lặng lẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Đoạn Khê Ninh một lần nữa, rồi dẫn họ vào nhà chính.
Đoạn Khê Ninh lặng lẽ bước theo. Khi vào đến nhà chính, cô nhìn thấy một chiếc quan tài đặt ở giữa phòng. Trước quan tài là một chiếc bàn lớn, trên đó bày rất nhiều khay hoa quả và bánh kẹo.
Chính giữa bàn là một bức di ảnh lớn cỡ 16 inch. Nhìn thấy bức ảnh, Đoạn Khê Ninh cảm thấy rất quen thuộc.
Càng tiến gần, cảm giác khó chịu trong cô càng lớn, sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch.
Dưới bức di ảnh còn có một bài vị, trên đó khắc chữ.
Khi Đoạn Khê Ninh đọc rõ những dòng chữ trên bài vị, khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, cơ thể như đông cứng lại.
Vừa bước vào phòng, Phí Nghiêu Khải đã chăm chú quan sát biểu cảm của Đoạn Khê Ninh. Anh cẩn thận gọi tên cô:
“Khê Ninh?”
Đoạn Khê Ninh ngẩng lên, nở một nụ cười méo mó còn khó coi hơn cả khóc:
“Tri Hứa, sao người này lại có tên giống hệt anh thế. Em không muốn ở đây nữa, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô xoay người định bước ra ngoài.
Nhưng đã đến đây rồi, Phí Nghiêu Khải không cho phép cô trốn tránh.
“Khê Ninh, em nhìn kỹ đi, anh ấy mới là Giang Tri Hứa. Anh là Phí Nghiêu Khải, em hãy nhìn cho rõ.”
Đoạn Khê Ninh không nghe, vùng vẫy kịch liệt:
“Anh nói dối, anh ấy không phải là Tri Hứa của em. Anh lừa em, em không thèm để ý đến anh nữa.”
Phí Nghiêu Khải sầm mặt, định nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Đoạn Khê Ninh đã ngất xỉu lần nữa trong vòng tay anh.
“Khê Ninh—”
Sau một ngày, Đoạn Khê Ninh lại được đưa trở lại bệnh viện.
Phí Nghiêu Khải ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cô không nói lời nào.
Không biết bao lâu sau, anh khẽ lên tiếng:
“Đoạn Khê Ninh, anh biết em đã tỉnh táo rồi.”
Đoạn Khê Ninh không đáp, thậm chí không thèm liếc nhìn anh.
Phí Nghiêu Khải nhắm mắt lại, tiến lên giữ lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
“Em còn định trốn tránh đến bao giờ?”
Đoạn Khê Ninh giãy giụa dữ dội:
“Anh buông ra, buông em ra!”
Cô không thể thắng được sức mạnh của Phí Nghiêu Khải, trong cơn tức giận, cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh.
Phí Nghiêu Khải đau điếng nhưng vẫn không buông tay.
Ngược lại, anh thả lỏng cơ bắp, để cô cắn thoải mái hơn.
“Khê Ninh, Giang Tri Hứa đã mất rồi. Anh biết em đau lòng, nhưng em không đơn độc. Em vẫn còn có anh, đừng trốn tránh nữa, được không?”
Giọng nói của Phí Nghiêu Khải nhẹ nhàng, như lớp bông mềm mại quét qua tim cô, khiến khóe mắt Đoạn Khê Ninh đỏ hoe.
Giây tiếp theo, Phí Nghiêu Khải cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tay mình.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay còn lại dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Chương 42
Đoạn Khê Ninh không thể chịu đựng thêm nữa, bật khóc nức nở.
“Là lỗi của em, chính lỗi của em! Nếu không phải vì em tự ý ra ngoài, Tri Hứa sẽ không chết…”
Cô chìm trong cảm giác tự trách nặng nề.
Phí Nghiêu Khải dịu dàng an ủi:
“Không phải đâu, tất cả chỉ là sự cố, là tên sát nhân mất nhân tính gây ra.”
“Không, là tại em!” Đoạn Khê Ninh ngẩng đầu nhìn Phí Nghiêu Khải, đôi mắt đỏ hoe đầy đau khổ.
“Anh không biết đâu, lần đầu tiên khi hắn định giết em, em đã nghe hắn nói một câu: ‘Người thứ 10, thật đáng tiếc.’ Lúc đó em không để tâm. Nhưng khi Tri Hứa chết, em lại nghe câu ‘Người thứ 10, kết thúc rồi.'”
Phí Nghiêu Khải ngẩn người, ánh mắt lóe lên sự nghiêm trọng.
Đoạn Khê Ninh cắn môi, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn:
“Chẳng phải em chính là người thứ 10 hắn muốn giết sao? Em may mắn sống sót, nhưng lại hại chết Tri Hứa. Nếu lúc đó em chết, thì Tri Hứa sẽ không…”
“Khê Ninh, em không được nói những lời như vậy.” Phí Nghiêu Khải ngắt lời cô, giọng nói vừa kiên định vừa dịu dàng. Anh dừng một chút, rồi tiếp tục:
“Em không thể nghĩ như thế. Đây không phải lỗi của em.”
Đoạn Khê Ninh vẫn khóc, đến khi mệt lả và thiếp đi.
Phí Nghiêu Khải nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt cô. Anh nhìn cô thật lâu trước khi đứng dậy và bước ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi anh bước ra, anh bắt gặp bác sĩ Giang đang đứng bên ngoài.
“Con bé ngủ rồi chứ?” Bác sĩ Giang hỏi trước.
“Ừ.” Phí Nghiêu Khải gật đầu.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta sang bên kia đi.”
Phí Nghiêu Khải gật đầu, theo bác sĩ Giang đến cuối hành lang.
Sau một lúc im lặng, bác sĩ Giang lên tiếng:
“Phí thủ trưởng, quan hệ của cậu và Khê Ninh là gì?”
Phí Nghiêu Khải thoáng ngạc nhiên, không ngờ bà lại hỏi điều này.
Nếu Giang Tri Hứa còn sống, có lẽ để tránh gia đình họ Giang có thành kiến với Đoạn Khê Ninh, anh sẽ chọn cách giấu giếm mối quan hệ của mình với cô. Có thể anh sẽ chỉ nói họ là đồng hương.
Nhưng bây giờ Giang Tri Hứa đã qua đời, dù có bị nói là đê tiện hay lợi dụng cơ hội, Phí Nghiêu Khải cũng không bao giờ để Đoạn Khê Ninh rơi vào tay người khác.
Phí Nghiêu Khải cảm thấy không cần che giấu, liền nói thẳng:
“Khê Ninh là vợ cũ của tôi, chúng tôi vừa mới nhận giấy ly hôn không lâu.”
Bác sĩ Giang sững sờ, bà không ngờ Đoạn Khê Ninh đã từng kết hôn. Ánh mắt bà nhanh chóng lóe lên một tia khinh miệt.
“Vậy có nghĩa là bây giờ hai người không còn quan hệ gì nữa?”
Phí Nghiêu Khải nhíu mày:
“Bác sĩ Giang, rốt cuộc bà muốn nói gì?”
“Tri Hứa chết vì Đoạn Khê Ninh. Khê Ninh vốn dĩ sắp kết hôn với Tri Hứa, dù Tri Hứa đã mất, thì cô ấy cũng chỉ có thể là con dâu nhà họ Giang.”
Phí Nghiêu Khải nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
“Bà dám nghĩ như vậy, tôi cũng không ngại nói thẳng. Chỉ cần tôi còn ở đây, Đoạn Khê Ninh tuyệt đối không thể bước chân vào nhà họ Giang.”
Giọng của Phí Nghiêu Khải lạnh lẽo như băng, ánh mắt nhìn bác sĩ Giang đầy cảnh cáo.
Khí thế bức người của anh khiến bác sĩ Giang có phần sợ hãi, nhưng bà không định từ bỏ dễ dàng như vậy.
Tri Hứa là con trai duy nhất của nhà họ Giang, vậy mà lại chết yểu vì Đoạn Khê Ninh. Giờ để cô ta vào nhà họ Giang chăm sóc hương khói cho Tri Hứa, chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ấy sao.
“Hừ, cứ đợi đấy mà xem.”
Nói xong, bác sĩ Giang vội vã rời đi.
Phí Nghiêu Khải nhíu mày, anh sẽ không để Đoạn Khê Ninh chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Sáng hôm sau, khi Đoạn Khê Ninh tỉnh dậy, cô nhìn thấy Phí Nghiêu Khải đang gục đầu ngủ bên mép giường.
Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, không gọi anh dậy.
Khẽ rón rén bước xuống giường, cô muốn đến nhà họ Giang lần nữa, để nhìn Giang Tri Hứa lần cuối.
Nhưng khi vừa mặc xong quần áo, Phí Nghiêu Khải đã tỉnh dậy.
“Em định đi đâu?”
“Em muốn đến nhà họ Giang thêm lần nữa. Em khỏe rồi, anh không cần trông em nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”
Nghe nhắc đến nhà họ Giang, Phí Nghiêu Khải lập tức nhớ đến lời bác sĩ Giang nói hôm qua.
Anh cảm thấy nhà họ Giang giờ chẳng khác nào hổ dữ chờ vồ mồi.
“Anh đi cùng em.” Nói xong, anh đứng dậy, chuẩn bị rửa mặt.
“Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Đoạn Khê Ninh từ chối.
“Em đợi anh một lát, anh xong ngay.”
“Phí Nghiêu Khải, em nói thật đấy. Em đã bình phục rồi, nếu anh đi cùng em, nhà họ Giang nhìn thấy sẽ không hay.”
Đoạn Khê Ninh kiên quyết từ chối.
Phí Nghiêu Khải nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lộ rõ sự bất an.
“Khê Ninh, nhà họ Giang không đơn giản như em nghĩ đâu. Hôm qua bác sĩ Giang đã nói rõ ý định muốn em vào nhà họ Giang. Anh không yên tâm để em đi một mình.”
“Em biết.” Đoạn Khê Ninh bình tĩnh trả lời, “Nhưng Tri Hứa đã mất rồi, dù họ có muốn gì thì cũng không thể ép buộc em. Em chỉ muốn đến thăm anh ấy lần cuối.”
Phí Nghiêu Khải trầm mặc, nhìn bóng dáng kiên định của cô, anh chỉ có thể thở dài.
“Vậy để anh đưa em đến cổng, ít nhất trên đường đi anh có thể bảo vệ em.”
“Được.”
Đoạn Khê Ninh không từ chối nữa, cô biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Phí Nghiêu Khải có thể chấp nhận.
Chương 43
Phí Nghiêu Khải ngẩn người khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đoạn Khê Ninh. Anh suy nghĩ một lát rồi nhượng bộ:
“Được, anh sẽ đưa em đi, nhưng anh không vào trong. Anh sẽ chờ em bên ngoài, được chứ?”
Thấy Đoạn Khê Ninh còn lưỡng lự, anh bồi thêm một câu:
“Nếu em không để anh đưa đi, thì đừng nghĩ đến việc tự mình đi nữa.”
Đoạn Khê Ninh nghẹn lời, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Cả hai lại đến nhà họ Giang.
Trước khi Đoạn Khê Ninh xuống xe, Phí Nghiêu Khải cẩn thận căn dặn:
“Sau khi vào trong, em chỉ cần làm lễ cúng bái rồi ra ngoài. Nếu có điều gì bất thường xảy ra, hãy lập tức ra ngoài hoặc gọi lớn, anh sẽ vào cứu em.”
Đoạn Khê Ninh cau mày:
“Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy. Nhà họ Giang không có thù oán gì với em, sao họ lại muốn hại em? Hơn nữa, dì Giang đối xử với em rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chính vì điều đó mà Phí Nghiêu Khải lại càng lo lắng hơn.
“Dù sao đi nữa, em cũng phải cẩn thận.”
Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng đầy âu lo của Phí Nghiêu Khải, Đoạn Khê Ninh rốt cuộc nhận ra điều bất thường.
“Phí Nghiêu Khải, anh có đang giấu em chuyện gì không? Có phải nhà họ Giang đang xảy ra chuyện gì mà em không biết không?”
Trong giọng nói của cô thoáng lộ vẻ hoảng hốt.
“Không có gì, em đừng suy nghĩ lung tung.” Phí Nghiêu Khải vội vàng phủ nhận.
Đối với anh, tình cảm giữa Đoạn Khê Ninh và Giang Tri Hứa từng rất sâu đậm. Nếu nhà họ Giang thực sự đưa ra yêu cầu nào đó, anh không dám chắc liệu cô có đồng ý hay không.
Nhưng anh không dám mạo hiểm, nên lựa chọn giữ im lặng.
“Thôi, em vào đi.”
Phí Nghiêu Khải thúc giục cô.
Đoạn Khê Ninh nhìn anh thêm một lần nữa, rồi bước vào nhà họ Giang.
Lần này, cô nhận thấy trong nhà đông người hơn lần trước. Khi cô bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, không ai lên tiếng.
Dì Giang nhìn thấy Đoạn Khê Ninh, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng cất lời chào:
“Khê Ninh, con đến rồi.”
“Dì, thật xin lỗi vì lần trước con đến mà không tỉnh táo. Lần này con đến để chính thức xin lỗi Tri Hứa.”
Đoạn Khê Ninh cúi đầu trước dì Giang, giọng nói đầy chân thành.
“Ồ? Con cảm thấy mình có lỗi với Tri Hứa?”
Dì Giang hỏi, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu và lạnh lẽo.
“Tri Hứa đã hy sinh để cứu cháu… Việc xảy ra thế này, cháu không thể chối bỏ trách nhiệm. Cháu thực sự rất áy náy.”
Đoạn Khê Ninh cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Nếu dì có một cách giúp cháu giảm bớt sự áy náy này, cháu có sẵn lòng không?”
Bác sĩ Giang tiếp tục hỏi, vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tờ giấy.
“Cách gì ạ?” Đoạn Khê Ninh mơ hồ hỏi.
“Khê Ninh, dì hỏi cháu, nếu Tri Hứa chưa mất, cháu có đồng ý kết hôn với cậu ấy không?”
Đoạn Khê Ninh sững người, một lúc sau mới gật đầu.
Nếu tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, có lẽ cô thật sự sẽ kết hôn với Giang Tri Hứa.
“Vậy thì tốt. Giờ Tri Hứa đã ra đi, mà cậu ấy ra đi vì cứu cháu. Cháu có sẵn lòng kết hôn với cậu ấy dù cậu ấy không còn nữa không?”
Giọng bác sĩ Giang trở nên sắc bén, những người xung quanh cũng nhìn cô chằm chằm, không ai lên tiếng.
Đoạn Khê Ninh bắt đầu bối rối, cô ngây ngốc nhìn bác sĩ Giang.
“Sao vậy? Cháu không đồng ý sao? Khi còn sống Tri Hứa đã đối xử với cháu tốt như vậy, giờ cậu ấy mới mất, cháu đã không cần cậu ấy nữa sao?”
Giọng bác sĩ Giang pha lẫn chút dụ dỗ.
Đầu óc Đoạn Khê Ninh trống rỗng, sắc mặt trở nên đờ đẫn.
Thấy vậy, ánh mắt bác sĩ Giang lóe lên tia cười.
“Khê Ninh, cháu chỉ cần ký tên vào đây, Tri Hứa nhất định sẽ rất vui.”
Đoạn Khê Ninh mơ màng gật đầu.
Cùng lúc đó, bên ngoài, Phí Nghiêu Khải đang chờ Đoạn Khê Ninh. Nhưng ngay khi cô vừa bước vào, tim anh đột nhiên thắt lại.
Càng chờ lâu, sự bất an trong lòng anh càng lớn dần.
Phí Nghiêu Khải đứng ngồi không yên, cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Anh bước nhanh vào nhà họ Giang.
Vừa bước vào cửa chính, Phí Nghiêu Khải đã nhìn thấy cảnh tượng Đoạn Khê Ninh bị bác sĩ Giang nắm tay, cầm bút chuẩn bị ký tên lên tờ giấy trên bàn.
Phí Nghiêu Khải giật mình, lập tức lớn tiếng:
“Các người đang làm gì vậy?”
Nói xong, anh lao tới, giật lấy bút từ tay Đoạn Khê Ninh và cầm tờ giấy lên xem.
Khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, sắc mặt Phí Nghiêu Khải tối sầm lại.
Trên giấy viết rõ ràng là giấy đăng ký kết hôn, phần tên chú rể đã được ký sẵn.
Người ký tên – chính là Giang Tri Hứa!!