Ta là nha hoàn nhóm lửa trong phủ gian thần, trời sinh khí lực hơn người, một địch ba chẳng thành vấn đề.
Gian thần kia tính tình quái dị, hễ có tỳ nữ nào dám trèo lên long sàng, liền lập tức mất mạng. Giết đến nỗi cả phủ to như vậy, chẳng còn ai dám bưng cơm hầu hạ hắn nữa.
Lão quản gia nắm chặt tay ta, nước mắt lưng tròng mà dặn dò:
“Ngươi đi hầu hạ cho tốt, nhưng nhớ kỹ, vạn lần chớ có trèo giường! Mỗi tháng ta tăng bổng lộc lên năm lượng, chịu đựng ba năm, sau này ngươi có thể áo gấm về làng!”
“Nhưng nếu ngươi dám trèo lên giường… thì đừng nói đến bạc, ngay cả mạng nhỏ cũng chẳng giữ nổi!”
Hai năm sau…
Gian thần nhân lúc xung quanh không một bóng người, giả bộ uống trà say mèm, ba lần bốn lượt định kéo ta lên giường!
Ta một cước đá bay hắn, lôi dây thừng ra trói chặt cổ áo, siết chắc eo lưng, ngay cả đáy quần cũng thắt nút chết, kiên trung lẫm liệt, dõng dạc nói:
“Đại nhân! Hôm nay nô tỳ nói thẳng một câu — Cái giường này, dù có chết, nô tỳ cũng quyết không trèo!”