9
Đêm đen, gió lớn.
Để đại nhân thấy được thành ý của ta, ta quyết định từ nay về sau sẽ cùng ám vệ đại ca thay phiên canh đêm cho ngài.
Hiện giờ đầu hạ mới tới, trời vẫn chưa quá oi bức.
Ta ngồi trên thảm cỏ ngoài cửa sổ, tựa lưng vào tường, định cứ thế mà thức qua một đêm.
“Trâm dài theo mái tóc ~ tất nhỏ bó eo thon ~ đêm đêm lời nũng nịu ~ ngày ngày dáng đằm hương~”
Hà Húc ngoài ham tiền ra, thì sở thích lớn nhất chính là ngồi rảnh rỗi mà ngân nga mấy khúc hát.
Dù ta chẳng hiểu hắn hát cái gì, nhưng nghe thấy êm tai vô cùng.
Có lần ta còn cùng Sung thị vệ khen ngợi rằng đại nhân ca hát rất hay, kết quả Sung đại ca đỏ bừng mặt, nghiêm khắc răn dạy ta.
“Những bài mà đại nhân hát, về sau ngươi nghe ít thôi, không có lợi đâu!”
Sung đại ca đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Cái gì lợi với chẳng lợi, cả ngày làm việc vất vả, nghe hát chẳng phải giúp dễ ngủ hơn sao…
Nửa đêm, ta bị tiếng động đánh thức.
“Ưm ưm ưm…”
Trong phòng Hà Húc vang lên một tràng tiếng rên bị bịt miệng, còn có cả tiếng đồ vật va đập leng keng.
Hỏng rồi!
Có trộm!
Ta lau nước dãi bên khóe miệng, bật người nhảy qua cửa sổ.
Quả nhiên, vừa vào trong liền thấy một thân hình nặng hơn hai trăm cân đè chặt lên Hà Húc.
Miệng hắn bị bịt kín, hai tay vùng vẫy ném đồ vật khắp nơi, nhưng kẻ trên người hắn lại bất động, vẻ mặt lộ rõ thống khổ.
“Yêu hầu phương nào dám cả gan hành thích đại nhân!
Đại nhân đừng sợ, ta tới cứu ngài đây!”
Ta trung khí mười phần gầm lên một tiếng.
Gã thích khách to con ngoảnh đầu liếc ta một cái, vẻ mặt khinh miệt.
“Hắc quỷ, cút ngay, không muốn chết thì đừng xen vào!”
Nói đoạn, hắn nhấc chân định đá ta.
Ta liền dùng sức túm lấy cái đùi thô to của hắn, mạnh mẽ kéo một cái, hắn lập tức rơi xuống đất nhẹ tựa mây trôi.
Cả hắn lẫn Hà Húc đều sững sờ nhìn ta, trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc.
Dưới ánh trăng, ta cũng nhìn rõ diện mạo thích khách.
Chao ôi, sao trông lại đáng sợ đến vậy!
Đầu hắn lớn hơn người bình thường một vòng, mặt đầy vết sẹo, da còn đen hơn ta, vóc dáng thô kệch dọa người.
Lúc này, thích khách đã hoàn hồn, gầm lên một tiếng, chống tay muốn chộp lấy ta.
Ta hoảng quá, nhắm tịt mắt lại, sợ bị hắn bắt được mà đánh chết, liền bất chấp mà vung tay đấm đá loạn xạ.
“A… Khốn kiếp…!”
“Ui da…”
“Oa a a…”
“Mẹ nó… nắm đấm cứng như đá vậy…!”
…
Một khắc sau, ám vệ đại ca quỳ sụp xuống đất, mặt mày ngơ ngác mà xin tội.
“Đại nhân, thuộc hạ ăn khô bò của Sung thị vệ, bị đau bụng phải đi ngoài…
Không ngờ lại có kẻ thừa cơ hành thích ngài, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, xin đại nhân trách phạt!”
Trong phòng đã thắp sáng đèn.
Y phục Hà Húc lộn xộn, nhất là gương mặt, bị bịt lâu đến mức ửng đỏ, thoạt nhìn chẳng khác nào một mỹ nhân vừa bị kẻ xấu khi dễ…
Mà thích khách thì mặt mày bê bết máu, nằm bẹp dưới đất, thở hổn hển mà trợn mắt nhìn ta.
Hắn đã mắng đến khản cả giọng, người cũng mềm oặt, đến khi bị thị vệ phủ lôi đi cũng chẳng còn sức phản kháng, ngay cả chửi rủa cũng không buồn mở miệng.
Ta cũng sợ hãi không thôi.
Đây là lần đầu tiên ta đánh người, lần trước ra tay như vậy là để đánh một con sói hoang phát bệnh điên…
“Ngươi biết võ công?”
Hà Húc không để ý đến ám vệ, chỉ lạnh nhạt nhìn ta.
Ta sợ sệt ngồi xổm dưới đất, hai tay xoắn vào nhau.
“Không có… chỉ là từ bé cày ruộng, sức lớn…”
Hà Húc khẽ ừ một tiếng, không biết nghĩ đến gì, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Hắn giật mạnh cổ áo, cảnh giác nhìn ta.
“Hắc Tử, đêm khuya thế này, ngươi vào viện của bản quan làm gì?”
“Ta là tới canh đêm cho đại nhân!
Đại nhân đã cho ta lĩnh bạc trước hạn, nếu ta không làm chút gì cho ngài, trong lòng thực sự không yên ổn…
Mẹ ta dạy rằng, làm người phải biết báo ân!”
Ám vệ cũng gật đầu theo.
“Đại nhân, thuộc hạ có thể làm chứng, Hắc Tử từ đầu tới cuối chỉ ngồi dưới cửa sổ ngủ gật, tuyệt đối không trèo giường.”
Hà Húc liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt dường như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Hắc Tử, ngươi về đi, mai ta thưởng bạc cho.”
Nghe thấy có thưởng, ta liền hết sợ, hớn hở chạy ra ngoài.
Lúc đến gần cửa viện, chợt nghe Hà Húc thấp giọng dặn dò ám vệ.
“Sau này lanh mắt một chút, ban đêm đừng để Hắc Tử vào viện nữa, ngươi cũng thấy rồi đấy.
Nàng ta không giống mấy cô nương kia, nếu nàng ta trèo lên giường… chỉ e cả hai chúng ta cộng lại cũng không địch nổi nàng ta…”
“Đại nhân, Hắc Tử không đến mức đó đâu.”
“Khó nói lắm.
Bản quan có diện mạo thế này, nàng ta không kìm lòng được cũng là chuyện bình thường.
Phải phòng bị!
Còn nữa, lột da thích khách, đem ném đến phủ Thái úy!”
“Dạ!”
10
Hôm sau, Hà Húc thưởng cho ta hai lượng bạc, đối đãi với ta cũng khách khí hơn trước.
Chỉ là không hiểu sao, giữa mùa hè mà hắn lại quấn một cái khăn lông chồn quanh cổ…
Đương nhiên, sở thích của chủ tử, ta vẫn luôn thấu hiểu.
Cầm bạc trong tay, ta vui vẻ chạy đi tìm Sung thị vệ.
Vừa hay hắn từ nhà xí đi ra, trên mặt có chút nhợt nhạt.
“Sung đại ca, huynh sao vậy?”
Nhìn thấy ta, Sung thị vệ lập tức che mông đi tới, giọng yếu ớt.
“Hắc cô nương, làm phiền hỏi một câu, đại nhân có ăn khô bò của ngươi không?”
Ta lắc đầu.
“Không có ăn đâu, ta làm cho Hắc ưng đấy, đại nhân nói nó bị nóng trong người, cần tả hỏa.”
Sắc mặt Sung thị vệ cứng đờ.
“Ồ… ra vậy, Hắc cô nương, cảm tạ ngươi đã làm khô bò…”
“Không có gì đâu, Sung đại ca!
Hắc ưng ăn không hết, huynh có muốn không? Trong bếp ta còn dư một ít!”
“Không cần, không cần!
Ai cũng đừng ăn!
Nếu còn thì vứt đi đi, đừng tặng người khác!”
Ta khó hiểu “ồ” một tiếng, rồi lấy bọc bạc đã gói sẵn, đưa cho Sung thị vệ.
“Cái đó… Hôm nay đại nhân thưởng ta hai lượng bạc, ta muốn nhờ huynh gửi về quê, được không?”
Sung thị vệ nhìn chằm chằm vào gói bạc, do dự.
“Không phải vừa gửi rồi sao? Sao lại gửi nữa? Ngươi cứ giữ lại mà dùng.”
“Không được, không được!
Ta ở trong phủ, đâu có việc gì cần dùng đến bạc.
Thôi đại ca thì khác, huynh ấy phải đọc sách, phải ăn cơm, còn phải chuẩn bị hành trang lên kinh ứng thí, huynh giúp ta đi, lần sau ta làm món ngon khác tặng huynh!”
Bụng Sung thị vệ lại réo lên, hắn chẳng kịp nói thêm, lập tức nhận lấy bạc rồi chạy một mạch về nhà xí.
“Ấy ấy, Sung đại ca, chậm chút, cẩn thận rơi bạc vào hố phân đó…”
11
Hạ qua thu đến, đông lại sang.
Trải qua mấy tháng chung đụng, ta và Hà Húc đã vô cùng ăn ý, ngay cả con Hắc ưng của hắn cũng biết khi nào đói bụng thì tới tìm ta.
Đến tiết Đông chí, ta đang hầu hạ đại nhân ăn bánh sủi cảo, bỗng nhiên có thị vệ vội vàng chạy đến tìm.
“Hắc cô nương, bên ngoài có một nam nhân tìm ngươi, nói là biểu huynh xa của ngươi.”
Hả?
Ta làm gì có biểu huynh xa nào?
Ta theo thị vệ ra cổng lớn, từ xa đã thấy một nam nhân mặc áo vải mỏng đứng ở cửa, dáo dác nhìn quanh.
Lại gần xem, không ngờ người ấy chính là Thôi đại ca.
“Thôi đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Thôi đại ca gầy hơn trước rất nhiều, vừa thấy ta liền ấm ức lau nước mắt.
“Tân Hỷ à, muội không biết đâu, để tìm được muội, ta đã chịu bao nhiêu tủi nhục, giày cũng mòn cả đế rồi!”
Ta cúi đầu nhìn, quả nhiên, đế giày thủng lỗ chỗ, mấy ngón chân lộ ra ngoài, đông cứng đến đỏ tấy, lòng ta xót xa, nước mắt rưng rưng.
“Thôi đại ca, sao huynh lại nói đi là đi vậy?
Đường xa như thế, trời sắp đổ tuyết rồi, lỡ bị rét cóng thì làm sao?”
Thôi đại ca lau nước mắt, chỉ vào chiếc xe ngựa sau lưng.
“Ban đầu ta đi bộ một đoạn, sau đó sợ muội xót ta, nên không dám đi tiếp, liền thuê một chiếc xe ngựa.
Tốn năm lượng bạc, muội trả tiền giúp ta đi.”
Năm lượng bạc?
“Ta… ta không có bạc, bạc đều gửi cho huynh rồi…”
Thôi đại ca sững sờ, kéo ta ra một góc khuất.
“Vậy phải làm sao đây?
Ta vì muội mới thuê xe ngựa, giờ đang ở kinh thành, ngoài muội ra ta chẳng còn ai thân thích, muội không thể mặc kệ ta được!
Vị Thượng thư kia chẳng phải đối đãi với muội rất tốt sao?
Ta đã nghe thị vệ trong phủ hắn nói rồi, hắn để muội ngày đêm hầu hạ bên cạnh.
Hắn nhiều bạc như vậy, tùy tiện thưởng cho muội một chút cũng hơn số này, chẳng lẽ muội tiếc không muốn đưa cho ta?”
Thôi đại ca càng nói càng kích động, giọng điệu cũng trở nên gay gắt hơn.
“Tân Hỷ, muội đừng quên, là ta chỉ đường cho muội, muội mới có ngày hôm nay!
Làm người không thể vong ân bội nghĩa!”
Ta sợ nhất là Thôi đại ca tức giận, vội vàng kéo lấy tay áo huynh ấy mà giải thích.
“Không phải vậy đâu, ta thực sự đã gửi hết bạc cho huynh rồi!
Nhưng huynh đừng nóng, ta sẽ đi xin đại nhân ứng trước thêm chút nữa, huynh chờ một lát!”
Sắc mặt Thôi đại ca lúc này mới dịu lại.
“Mau đi đi, ta đợi muội.”
12
“Đại… Đại… Đại nhân…”
Hà Húc vừa ăn no, đang chơi với chim ưng, chẳng buồn quay đầu lại.
“Lưỡi bị cắt rồi?”
“Không… Ta muốn hỏi đại nhân, có thể cho ta ứng trước thêm năm lượng bạc không?”
“Lý do?”
Ta kể lại chuyện Thôi đại ca lên kinh, nhưng vì vẫn là đi xin bạc, có chút chột dạ, nên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Ta biết lần trước ngài đã cho ta ứng trước hai mươi lượng, nhưng ngài cũng biết ta khỏe mà…
Ta có thể làm nhiều việc hơn!
Hậu viện bổ củi, giặt giũ, quét sân, cọ nhà xí, ta đều có thể làm, không cần thêm bạc công!”
Hà Húc tựa đầu lên tay, nhàn nhạt hỏi.
“Đủ không?”
“Nếu đại nhân thấy chưa đủ, ta còn có thể… có thể canh đêm!
Cả công việc của ám vệ đại ca, ta cũng có thể làm!”
Khóe môi Hà Húc khẽ nhếch, ánh mắt thoáng ý cười.
“Bản quan hỏi ngươi, năm lượng bạc có đủ không?
Xe ngựa tốn năm lượng, vậy hắn ở đâu? Ăn uống ra sao?”
Không ngờ Hà Húc lại dễ nói chuyện như vậy, ta cúi đầu, sống mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Đại nhân… Ngài thực sự là người tốt…
Từ bé đến giờ, chưa ai đối xử với ta tốt hơn ngài…”
“Thôi đi, đừng làm bẩn mắt bản quan!
Đi, đến phòng kế toán lĩnh năm mươi lượng, ngươi vẫn chỉ hầu hạ bản quan, coi như ứng trước.
À, nhớ kỹ một điều quan trọng nhất—tuyệt đối không được trèo giường!”
Ta cảm kích nhìn Hà Húc, không kìm được mà tiến lên hai bước.
Hà Húc tưởng ta định ôm hắn, giật mình lùi lại, cả người căng cứng như đề phòng giặc.
Lợi dụng lúc hắn lùi về, ta lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.
“Đại nhân!
Ta thề từ nay sẽ hầu hạ ngài như cha ruột!
Cha à, ta bái ngài vài cái trước…”
“Cút!”