Ta là tiểu nhân nịnh bợ, thừa hưởng từ phụ thân.
Phụ thân ta mang tiếng xấu kinh người.
Còn ta, lại là khuê mật của bao tiểu thư quyền quý trong kinh thành.
Công chúa lén nuôi nam sủng.
Ta: “Công chúa quả là tấm gương mẫu mực của nữ tử trong kinh thành.”
Tiểu thư nhà tướng quân đánh gãy chân phu quân.
Ta: “Hắn vì sao không tự suy xét, chẳng phải do mình không chịu nổi đòn sao?”
Đại tiểu thư nhà tể tướng nói sau lưng rằng Nhiếp chính vương không gần nữ sắc.
Ta: “Vừa nhìn đã biết ngài ấy là đoạn tụ.”
Không ngờ lại bị bắt ngay tại trận!
Nhiếp chính vương túm lấy cổ áo ta, ánh mắt âm trầm: “Thật vậy sao?”
Ta nịnh nọt, túm lấy tay áo ngài: “Ngài đoạn tụ là vì không ai trong thiên hạ xứng đáng với ngài.”
Nhiếp chính vương trầm mặc.
Ta đắc ý, trong lòng nghĩ rằng trên đời này không ai hiểu đạo xu nịnh hơn ta.