21
Tạ Vận Chi trở về vào một đêm khuya nhiều ngày sau.
Ta nằm trên giường, lòng vẫn lo lắng cho phụ thân, nên ngủ không sâu.
Cảm nhận được có người nằm xuống bên cạnh, ta liền tỉnh dậy.
Tạ Vận Chi đắp lại chăn cho ta, dịu dàng trấn an:
“Ngủ đi, phụ thân nàng không sao.”
Ta lắc đầu, người báo tin cho ta nói rằng, phụ thân hiện tại trong thiên lao, ngoài việc ngủ không ngon, những điều khác đều ổn.
Ta biết, tất cả đều là nhờ Tạ Vận Chi sắp xếp.
Ta rất cảm kích ngài.
Ngài trông có vẻ mệt mỏi, cằm lún phún râu xanh, giọng khàn khàn, hẳn là ngài đã không được nghỉ ngơi tử tế.
Ta kéo chăn, nhích lại gần ngài.
Tạ Vận Chi ngây ra một lúc, rồi lại kéo chăn đắp cho ta.
Ta kiên quyết nhìn ngài:
“Vương gia từng nói chúng ta là phu thê, vì sao vương gia lại kháng cự sự gần gũi của ta?”
Tạ Vận Chi thở dài:
“Nếu nàng muốn cảm ơn ta, thì không cần như vậy. Huống chi, nàng cũng chẳng thật lòng tình nguyện.”
“Ta tình nguyện.”
Tạ Vận Chi bóc trần:
“Nàng không tin ta yêu nàng, đối xử với ta cũng không giống phu thê bình thường, luôn có chút xa cách. Giờ đây, nàng chỉ vì muốn cảm ơn ta đã bảo vệ phụ thân nàng.”
Ta buồn bã, vì ngài nói trúng tim đen.
Tạ Vận Chi bất đắc dĩ xoa đầu ta:
“Giao Giao, nàng có thể không tin rằng ta thích nàng, nhưng về sau, chúng ta còn nhiều thời gian.Ta sẽ khiến nàng hiểu rằng, ta không đùa giỡn. Ta và nàng tiếp xúc không nhiều, có lẽ hơi đột ngột. Nhưng ta chưa từng nghĩ, yêu nàng lại là chuyện khó khăn.”
Vốn miệng lưỡi sắc sảo, nhưng lúc này ta không nói được lời nào.
“Trong lòng ta, nàng chính là cô nương tốt nhất.”
22
Từ sau hôm đó, Tạ Vận Chi lại bận rộn, nhưng ban đêm vẫn trở về.
Chỉ là sáng ra khi ta thức dậy, bên cạnh đã trống không.
Giữa ta và Tạ Vận Chi, những cuộc trò chuyện không còn khách sáo như trước.
Thỉnh thoảng, ta còn đưa ra yêu cầu với ngài.
Tạ Vận Chi bị ta sai bảo, chẳng những không giận,
Mà còn tỏ vẻ rất vui lòng.
Ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi qua.
Cuối cùng cũng có kết quả cho phụ thân ta.
Bị bãi quan, từ nay không được phép vào kinh.
May mắn, giữ được mạng sống.
Hôm tiễn phụ thân rời kinh, ta cùng Tạ Vận Chi đi tiễn.
Phụ thân trông không gầy đi, nhưng ánh mắt đã già nua rất nhiều.
Ông chuẩn bị trở về huyện Thanh, nơi mà ông từng làm quan.
Chỉ là phụ thân không nỡ rời xa ta, nữ nhi mà ông một tay nuôi lớn, từ nay muốn gặp mặt cũng không còn dễ dàng.
“Giao Giao, chăm sóc tốt bản thân, đừng lo lắng cho phụ thân. Về sau, phụ thân ở bên mẫu thân con, mẫu thân cũng sẽ không cô đơn.”
Phụ thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng:
“Giao Giao của ta giống mẫu thân con, giống cả dung mạo lẫn tính tình.”
Ông quay sang hành lễ với Tạ Vận Chi:
“Kính xin Nhiếp chính vương điện hạ, hãy đối đãi tốt với Giao Giao.”
Tạ Vận Chi ngăn lại hành lễ của ông:
“Nhạc phụ đại nhân nặng lời rồi. Ta đã cưới Giao Giao, tự nhiên sẽ quý trọng nàng như trân bảo.”
Ta quay sang nhìn ngài,
Tạ Vận Chi đứng sừng sững, dáng người thẳng tắp, như ngọc bên cạnh phụ thân ta.
Dẫu thân phận cao quý, ngài vẫn đối xử với phụ thân ta rất mực lễ độ, thật sự xem ông như nhạc phụ.
Những ngày qua, ta không phải không nhìn thấy cách ngài đối với ta.
Đêm mưa ngài đi một quãng đường dài đến tận Tây thành, chỉ để mua cho ta một bát vằn thắn nhỏ,
Khi về, ngài ngồi bên giường, đặt chân ta lên tay mình để sưởi ấm.
Ta và ngài tuy là phu thê, nhưng vẫn chưa viên phòng.
Ngài nói, sẽ chờ đến khi ta thật sự nguyện ý.
Ngài còn nói, nếu ba năm sau, ta vẫn không có chút tình cảm nào với ngài, ngài sẽ để ta rời đi.
23
Hai năm sau khi phụ thân rời kinh,
Tuy rất nhớ ông, nhưng việc gặp mặt không dễ dàng.
Chỉ có thể thường xuyên gửi thư qua lại.
Lúc đầu, thư ông gửi luôn đầy những lời thở dài, lo rằng khi không có ông bên cạnh, ta sẽ chịu ấm ức.
Nghe ta kể về cách Tạ Vận Chi đối đãi với ta, ông lại trách ngược rằng ta không hiểu chuyện, bảo ta phải đối tốt với ngài hơn.
Ta không biết nói gì.
Tính cách nịnh bợ đã ăn sâu vào xương cốt của ông rồi.
Hiện nay, thư ông chỉ toàn trách móc ta rằng, sao mãi không sinh cho ông một tôn nữ.
Đọc thư mà ta chỉ thấy đau đầu.
Ta và Tạ Vận Chi vẫn chưa viên phòng,
Ngay cả những tiếp xúc thân mật cũng chỉ dừng lại ở việc ôm nhau.
Kỷ niệm gần gũi nhất là lần ngài nói thích ta, rồi hôn ta.
Suy nghĩ kỹ lại, Tạ Vận Chi quả thật không tệ.
Ngài dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cao lớn, những lần ôm ngài, ta còn cảm nhận được cơ bụng của ngài.
Hình như có đến tám múi.
Nghĩ kỹ mà nói, ta cũng không chịu thiệt.
Sắc vóc thế này, dẫu là hoa khôi của kinh thành cũng không sánh nổi.
Ta thật sự giống Liễu Hạ Huệ, dù mỹ nhân cận kề vẫn giữ lòng không loạn.
Nhưng có lẽ, ta cũng bắt đầu cảm thấy có chút yêu thích ngài.
Nghĩ vậy, lòng ta đã sẵn sàng.
Ta ngồi trên giường, đợi ngài trở về.
Nhưng chưa kịp đợi ngài, ta đã nghe thấy tiếng chuông báo tang của Hoàng đế vang vọng.
24
Ngoài phủ, âm thanh hỗn loạn.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng vó ngựa, tiếng hô hét, tất cả như đưa ta quay về thời thơ ấu.
Ta vô cùng sợ hãi, cả người lạnh toát.
Nép mình sau cửa, toàn thân run rẩy.
Một thanh đao nhuốm máu từ ngoài viện bay thẳng vào trong.
Ta ngây người nhìn ánh bạc xé gió lao thẳng về phía mặt mình.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc ta trống rỗng, không kịp né tránh.
Nhìn lưỡi đao áp sát, nhưng ta không thể nhúc nhích.
Điều kỳ lạ là, điều đầu tiên hiện lên trong đầu ta lúc đó lại là lời Tạ Vận Chi hứa sẽ mang về cho ta món đường chưng tô lạc.
Ta không khỏi muốn tự tát mình một cái.
Đã đến lúc này rồi, còn nghĩ đến ăn uống.
Ta cam chịu số phận.
Quả nhiên, ta chẳng có chí lớn gì.
Nhắm mắt lại, không biết là ngủ thiếp đi hay đã mất mạng.
Nhưng ta còn chưa kịp nhắm chặt mắt, chỉ nghe một tiếng “keng”, lưỡi dao bay bị chém văng đi.
Thanh đao bạc vẽ một đường cong trên không, cuối cùng rơi xuống đất.
Trước mặt ta, một người mặc hắc y, che kín mặt quỳ xuống.
Đây là ám vệ.
Ta nhìn hắn, khó hiểu hỏi:
“Nhất định phải chờ đến lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc mới ra tay sao? Làm vậy trông ngầu hơn à?”
Ám vệ im lặng.
Ta cũng im lặng.
Dù sao hắn cũng đã cứu ta, tuy hơi muộn một chút.
Ta lại còn mắng hắn.
Thật đáng chết!
Ta lặng lẽ trong lòng tự tát mình một cái.
Ám vệ chắp tay:
“Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ phu nhân!”
Ta gật đầu, nhưng lập tức như nhớ ra gì đó:
“Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta?”
Ám vệ gật đầu.
“Từ khi nào?”
Ta có một dự cảm không tốt lắm.
“… “
Ta nhìn chằm chằm hắn, hắn cắn răng đáp:
“Thuộc hạ không thể nói.”
Ta thương lượng:
“Được, vậy ngươi gật đầu hay lắc đầu cũng được.”
Ám vệ gật đầu.
“Thành thân rồi?”
Ám vệ lắc đầu.
Ta nghiến răng:
“Trước khi thành thân?”
Ám vệ gật đầu.
Được lắm, được lắm!
Tạ Vận Chi, ngài thật giỏi!
25
Bên ngoài mãi lâu sau mới yên tĩnh lại, trên đường phố tiếng người ồn ào, lửa cháy rực trời.
Ta mở cửa, nghe thấy họ hô vang:
“Nhà họ Tạ vô tội!”
Dẫn đầu là Tạ Vận Chi, tay ngài cầm một cuộn thư cũ ngả vàng.
Trên đó, chữ viết loang lổ, nét gạch xóa chồng chéo,
Nhưng vẫn thấy rõ dòng chữ “Huyết lệ nhà họ Tạ”.
Mười hai năm trước, nhà họ Tạ trấn giữ biên cương.
Quân địch xâm lược, trong không lương thảo, khó lòng tiến thoái.
Nhưng nhà họ Tạ kiên cường chống đỡ, thề chết không đầu hàng.
Cả nhà, từ nam phụ lão ấu, đều cầm binh.
Tạ Đại lang một mình tác chiến,
Kẻ địch lấy tính mạng nhi tử ngài ra uy hiếp, ngài vẫn không khuất phục.
Ba mươi người nhà họ Tạ chết thảm dưới tay quân phản loạn, không một ai còn toàn thây.
Máu của họ nhuộm đỏ cổng thành, nhưng cứu viện vẫn không đến.
Họ không biết, mạng sống mà họ đánh đổi để chống lại quân địch, chẳng những không nhận được viện trợ từ triều đình,
Mà chỉ đổi lại câu nói của Hoàng đế: