Hạ Mục căm ghét tôi vì đã chia rẽ anh ta với người anh ta yêu nhất.
Vì vậy, khi bọn bắt cóc buộc anh ta phải chọn một trong hai, anh ta không chút do dự mà bỏ rơi tôi.
Khi anh trai tôi tìm thấy tôi, toàn thân tôi đầy vết thương, quần áo rách nát.
Tôi đã trở thành một cái xác không hồn.
Sau khi sống lại, tôi đã làm đúng như ý anh ta, chia tay với anh ta.
Thế nhưng anh ta lại điên cuồng tìm đến tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói đầy không cam lòng.
“Thời Vãn, em đã thích anh hơn mười năm, nói không thích nữa là không thích được sao?”