11
Không biết là để dỗ Nhạc Khả, hay vốn dĩ đám cưới đã được định vào thời điểm đó.
Tiệc cưới của Hạ Mục và Nhạc Khả sẽ diễn ra vào đầu tháng sau.
Đám cưới rình rang, tất nhiên mời rất nhiều người, bao gồm cả tôi.
Nhưng tôi không đến, tôi không có hứng lãng phí thời gian cho họ.
Tôi nghe nói Hách gia đã sụp đổ, Tần gia cũng bị trừng phạt.
Rose tìm đến tôi, nói rằng chị ấy sắp về Ý và mời tôi sang chơi.
“Thời Vãn, theo chị tới nhà chị chơi đi.”
“Chị sẽ giới thiệu cho em anh em tốt của chồng sắp cưới chị, cao ráo, đẹp trai, có cả tám múi bụng nữa. Em với mấy người đó mà đến với nhau thì còn có thể sinh ra em bé lai nữa đó.”
Nghe chị ấy nói, trong đầu tôi bỗng thoáng qua hình ảnh của Thẩm Kỳ.
Trong lòng bỗng thấy trống rỗng, như thiếu đi một mảnh ghép.
“Để em giải quyết xong mọi việc ở đây, em sẽ sang đấy.”
Rose đột nhiên biến thành khuôn mặt tò mò.
“Việc em nói có liên quan đến Hạ Mục không? Hôm nay anh ta cưới vợ đấy.”
“Chắc chắn Nhạc Khả sẽ không bỏ qua cơ hội khoe khoang với em đâu.”
“Tất nhiên.” Tôi cười, “Nhưng em không đi.”
“Nếu chị sắp đi rồi, tối nay chúng ta đi quẩy một chút được không?”
Tối đó, tôi và Rose đến quán bar của chị tôi.
Quẩy tới tận sáng, khi về nhà, tôi bị giật mình bởi một người đàn ông đứng trước cửa.
Hạ Mục chạy thẳng về phía tôi, tôi theo phản xạ lùi lại.
Anh ta thấy hành động của tôi, có vẻ trầm ngâm, tôi còn thấy trên mặt anh ta có chút áy náy và hối hận.
“A Vãn, anh…”
Tôi chưa từng thấy anh ta ấp úng như thế bao giờ.
Tôi có chút mất kiên nhẫn.
“Hôm nay là đám cưới của anh, nửa đêm đến trước cửa nhà tôi làm gì?”
“A Vãn, xin lỗi, xin lỗi em.”
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
Tôi bật cười, “Hạ Mục, chiêu trò mới à?”
Tôi giơ tay chỉ vào thái dương mình.
“Anh nghĩ tôi sẽ mắc kẹt vào anh lần thứ hai sao?”
Tôi vòng qua anh ta, nhưng anh ta không ngừng bám theo. Đằng sau lưng tôi, anh ta lo lắng nói.
“A Vãn, đừng đi.”
“Xin lỗi, hôm đó anh không nên bỏ rơi em.”
Thấy tôi dừng lại, anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi.
“Anh định đưa Nhạc Khả ra ngoài an toàn rồi sẽ quay lại cứu em, nhưng mà, nhưng cô ấy nói cô ấy không khỏe.”
Cơ thể tôi cứng đờ, gương mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Hóa ra ông trời không chỉ mở cánh cửa này cho riêng tôi, mà còn mở cho rất nhiều người.
Những ký ức đen tối bị khơi lại, cảm xúc trong tôi không thể kìm nén được nữa.
“Cô ấy không khỏe, nên anh có thể bỏ rơi tôi?”
“Để tôi một mình, với mấy gã đàn ông đó?!”
Câu cuối cùng, tôi gần như hét lên trong cơn sụp đổ.
“Xin lỗi, xin lỗi em.”
Mắt anh ta đỏ lên, cố gắng an ủi tôi.
“Nhưng may mắn là chúng ta đều có cơ hội làm lại từ đầu, đúng không?”
“Chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa chữa.”
“A Vãn, sau khi em đi, anh mới nhận ra…”
“Nhận ra điều gì?”
Tôi cười khinh bỉ, “Nhận ra anh thích tôi sao?”
Anh ta mặt dày thừa nhận ngay lập tức.
“Đúng, anh đã thích em rồi.”
Nhìn anh ta mặc bộ vest chú rể cưới Nhạc Khả mà lại nói thích tôi, thật sự nực cười vô cùng.
“Hạ Mục, cái sự ‘thích’ của anh thật rẻ mạt.”
“Thích tôi, mà sau khi tôi chết anh vẫn có thể tổ chức đám cưới với Nhạc Khả, thật chẳng chút mâu thuẫn gì với anh cả.”
“Hạ Mục, sống lại lần nữa, tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa.”
“Nếu anh cũng như tôi, anh hẳn đã biết Nhạc Khả thực sự là người như thế nào.”
“Nếu không, anh cũng chẳng mang đầy sự áy náy đến tìm tôi thế này.”
“Tôi không cần biết cái ‘thích’ mà anh đang nói với tôi là vì áy náy hay gì, nhưng xin dừng lại ở đây.”
Lời nói của tôi như một cú đánh mạnh vào anh ta.
“Vậy em thích ai? Thẩm Kỳ sao?”
Tôi chỉ biết nhìn anh ta với vẻ bất lực.
“Anh thật sự không thể hiểu nổi.”
Anh ta đứng đó rất lâu mà không nói lời nào. Tôi bước qua anh ta, trở về nhà và ngủ một giấc thật ngon.
12
Sáng hôm sau ra ngoài, tôi phát hiện Hạ Mục vẫn ngồi trước cửa nhà tôi.
Rõ ràng là anh ta đã ở đây suốt đêm.
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, liền gọi cho Nhạc Khả.
“Đến trước căn hộ của tôi mà đón Hạ Mục về đi.”
Không đợi ta ấy trả lời, tôi dập máy ngay lập tức. Tôi định lặng lẽ rời đi, nhưng Hạ Mục lại thức dậy.
Anh ta vội vàng đứng dậy, “A Vãn, em định đi đâu? Để anh đưa em đi.”
“Không cần, tôi có xe, tôi biết lái.”
Anh ta ngăn tay tôi khi tôi mở cửa xe, vẫn chưa chịu từ bỏ:
“Anh biết những gì em nói hôm qua chỉ là giận dỗi thôi.”
“Nhưng chúng ta không còn là trẻ con nữa, đừng hành động theo cảm xúc như vậy.”
Tôi gạt tay anh ta ra, giọng nói đầy khó chịu.
“Đừng có phiền nữa được không? Cách làm này không giống với phong cách của Hạ Nhị thiếu.”
“Anh không quên lúc anh bảo tôi chia tay với anh, anh đã dứt khoát như thế nào chứ?”
Tôi vén tóc, để lộ vết sẹo trên trán.
“Hay anh đã quên vết sẹo trên đầu tôi là từ đâu mà có rồi?”
“Anh biết cái gọi là ‘tổn thương’ mà tôi gây ra cho Nhạc Khả đều là do cô ta tự biên tự diễn không?”
“Hạ Mục, hãy để chúng ta giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Khi tôi lái xe rời đi, tôi nhìn thấy Nhạc Khả lái xe đến.
13
Tôi đến nhà anh trai tìm anh ấy, nhưng không có ai.
Tôi đến bệnh viện của anh ấy, cũng không thấy.
Gọi điện cũng không ai bắt máy.
Tôi lo rằng chuyện tôi sợ nhất lại xảy ra lần nữa —
Hôm qua anh ấy đã nhìn thấy chị Lê Tinh tại đám cưới, rồi lại uống say.
Lần nào cũng vậy.
Tôi ngồi trong văn phòng của anh trai, đang lo lắng, thì Hạ Mục đẩy cửa bước vào.
Thấy anh ta, tôi lập tức đứng dậy định rời đi.
Vừa đặt tay lên nắm cửa, anh ta đã nhanh hơn tôi, ấn chặt tay tôi lại và khóa cửa từ bên trong.
Tôi thực sự cảm thấy rất phiền, không muốn lãng phí thời gian để đôi co với anh ta.
“Hạ Mục, anh muốn gì!”
Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, cơ thể nghiêng nhẹ, ép tôi vào tường.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy giận dữ, lớn tiếng chất vấn tôi.
“Thời Vãn, em đã thích anh mười mấy năm, nói không thích nữa là không thích được sao?”
“Vậy thì sao?”
Tôi nhướng mày hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ tôi phải chết thêm lần nữa mới có quyền không thích anh à?”
Anh ta cúi đầu, ánh mắt trùng xuống.
“Anh không có ý đó.”
“Nếu không có ý đó thì biến đi.”
Tôi giơ đầu gối lên đẩy vào chỗ hiểm của anh ta, rồi mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Anh ta ôm lấy vết thương, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo tôi, không cho tôi rời đi.
Cuộc giằng co thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh. Ngay lập tức, Hạ Mục bị Thẩm Kỳ đẩy mạnh ra xa.
Cậu ấy quay người lại nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Em không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Giống như lần trước, cậu ấy lại nắm tay tôi và kéo chạy đi. Cậu ấy lái xe không rõ đưa tôi đi đâu, còn Hạ Mục thì lái xe theo sau.
Cuối cùng, Thẩm Kỳ dừng xe ở một bãi cỏ rộng.
Tôi không nhớ hai người này có quen nhau, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, chẳng khác gì kẻ thù.
“Hạ Nhị Thiếu ban ngày thì tổ chức đám cưới hoành tráng, ban đêm lại phát điên tìm kiếm tung tích người yêu cũ.”
Thẩm Kỳ nói với vẻ đầy hiểu biết.
Hạ Mục tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Kẻ giết người không có quyền chất vấn tôi.”
Thẩm Kỳ không hề nhượng bộ: “Anh biết là tôi thì tốt.”
Nói xong, cậu ấy rút ra một khẩu súng từ thắt lưng. Động tác nhanh gọn, nhắm thẳng vào đầu Hạ Mục.
“Có lần thứ nhất thì tôi cũng không ngại có lần thứ hai.”
Hạ Mục không lùi bước mà tiến lên một bước, “Vậy thì cứ thử đi.”
Tôi hoảng hốt kêu lên, “Thẩm Kỳ, cậu làm gì vậy? Bỏ xuống ngay!”
Tôi không phải lo lắng cho Hạ Mục, mà là lo cho Thẩm Kỳ.
Cậu ấy sao lại mang súng ra ngoài chứ? Nếu xảy ra chuyện chết người, Thẩm gia sẽ ra sao? Tương lai của cậu ấy sẽ thế nào?
Thấy Thẩm Kỳ không chịu buông tay, tôi vội vàng lao tới giật lấy khẩu súng.
Sợ làm tôi bị thương, Thẩm Kỳ không giằng lại.
Khi khẩu súng nằm trong tay, tôi sững lại.
Sự quen thuộc của khẩu súng này khiến những ký ức bị chôn vùi lâu ngày ùa về trong tâm trí tôi.
Thì ra không phải Thẩm Kỳ nhận nhầm, mà là tôi đã quên mất.