14
Lúc tôi vừa chết, linh hồn đã tách khỏi cơ thể.
Ba tên bắt cóc thấy tôi đã tắt thở, còn buông lời chê cười tôi yếu đuối. Tôi nhìn thấy chúng bỏ chạy, nhưng không thể ngăn lại.
Người đầu tiên tìm thấy tôi là anh trai tôi.
Lúc đó tôi thấy, ngoài anh trai tôi dẫn theo một nhóm người, còn có một thiếu niên cũng dẫn theo người của mình đến.
Chỉ muộn hơn anh trai tôi một chút.
Người đó chính là Thẩm Kỳ.
Khi cậu ấy nhìn thấy thi thể tôi, cậu ấy khóc nức nở, thảm thiết vô cùng.
Cậu ấy định bước tới gần tôi, nhưng vì không chịu nổi cú sốc tôi đã qua đời, liền ngã quỵ xuống đất.
Lúc đó, tôi rất thắc mắc, vì tôi nhớ rõ mình chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào với cậu ấy.
Sao cậu ấy lại khóc đau đớn như vậy?
Sau đó, ý thức của tôi lúc có lúc không.
Khi thì theo anh trai tôi, khi lại đi theo Thẩm Kỳ.
Có lẽ vì lúc tôi chết, cậu ấy đã ngã quỵ trước thi thể tôi và khóc rất đau lòng. Điều đó khiến tôi có một chút thiện cảm với thiếu niên này.
Trong một năm làm linh hồn đó, tôi đã chứng kiến anh trai mình xử lý ba tên bắt cóc kia.
Tôi còn thấy anh trai nhìn ảnh tôi mà nói, “Tiểu Vãn, em có biết không, Hạ Mục và Nhạc Khả sắp kết hôn rồi.”
Anh ấy tôi nói rằng anh ấy sẽ tự tay giải quyết hai người họ tại đám cưới để trả thù cho tôi.
Tôi cũng thấy Thẩm Kỳ trong mơ luôn gọi tên tôi.
Thẩm Kỳ thường một mình ngồi uống rượu, nhớ lại những ký ức mà tôi đã quên từ lâu.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ba năm trước.
Lúc đó cậu ấy là một học sinh lớp 12, nổi tiếng vì học giỏi nhưng lại suốt ngày đánh nhau.
Còn tôi là bác sĩ ngoại khoa tại bệnh viện của anh trai mình.
Hôm đó, tôi nghe nói Hạ Mục sẽ về Đồng Thành, nên chúng tôi quyết định tụ tập trong một phòng riêng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại anh ta kể từ khi tôi rời Mỹ sau khi bị anh ta sỉ nhục năm tôi mười hai tuổi.
Tình cờ, Nhạc Khả vừa mới kết hôn, nhưng chú rể lại không phải là Hạ Mục.
Tôi thấy anh ta buồn vì Nhạc Khả, nên vô thức uống thêm vài ly.
Trên đường về nhà, tôi suýt bị xe đâm, may mắn là tài xế kịp phanh lại.
Tôi loạng choạng ngã xuống đất.
Một nhóm học sinh bước xuống xe.
Tôi loạng choạng đứng dậy, nói với họ rằng tôi không sao, nhưng một thiếu niên bước đến gần tôi, giọng nói lạnh lùng.
“Chị say rồi à? Để bọn em đưa chị về nhà.”
“Không không,” tôi ngẩng đầu từ chối, “Tôi không uống nhiều đâu, chỉ hơi say thôi.”
“Tôi tự về nhà được.”
Lần này tôi lại không đứng vững, và cậu thiếu niên đưa tay ra đỡ lấy cánh tay tôi.
Cậu ấy giữ tôi vững vàng.
Cậu ấy đưa tôi vào xe và còn mắng tài xế.
“Tập trung vào, nếu còn lái ẩu, tôi sẽ không để yên cho ông.”
“Lái chậm thôi.”
Tôi ngồi ở ghế sau với cậu ấy và những người khác. Cậu ấy đỡ đầu tôi, để tôi dựa vào vai mình.
Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là tại bệnh viện.
Ông nội cậu ấy bị bệnh, và tôi là bác sĩ điều trị chính.
Trong thời gian đó, tôi tiếp xúc với Thẩm Kỳ một lần, cậu ấy nói ông nội mình là sư phụ của chị tôi.
Bây giờ nghĩ lại, hai lần gặp gỡ với Thẩm Kỳ, tôi đều không để tâm.
Sau đó, Hạ Mục theo đuổi tôi suốt một năm.
Tôi biết rõ anh ta làm vậy chỉ để khiến Nhạc Khả ghen tuông, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ta đối xử dịu dàng với tôi như thế.
Sau khi anh ta kiên trì theo đuổi tôi một năm, tôi đã đồng ý.
Tôi sớm đã quên sạch Thẩm Kỳ.
Cậu ấy dường như chỉ là một người qua đường trong cuộc đời dài đằng đẵng của tôi.
Cho đến khi tôi chết, tôi mới biết cậu ấy đã luôn giữ tình cảm với tôi.
Sống lại lần nữa, Hạ Mục nói Thẩm Kỳ là kẻ giết người.
Tôi lặng lẽ nhìn khẩu súng trong tay mình.
Sau khi tôi chết, anh trai tôi đã giữ đúng lời hứa, trong tiệc cưới của Hạ Mục và Nhạc Khả, anh ấy thực sự dẫn người tới để báo thù cho tôi.
Nhưng Thẩm Kỳ đã ra tay trước.
Thiếu gia xuất sắc của Thẩm gia, cầm khẩu súng này, nhắm thẳng vào đầu Hạ Mục và Nhạc Khả.
Vì tôi, cậu ấy đã đánh đổi cả cuộc đời.
Trong lúc cả thành phố hỗn loạn, cậu ấy chạy đến trước mộ tôi. Nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của tôi, và chân thành thổ lộ tình cảm.
“Những kẻ làm tổn thương em đều đã phải trả giá rồi.”
“Thời Vãn, nếu có kiếp sau, hãy để anh là người gặp em trước.”
“Anh yêu em, anh yêu em thật lòng.”
Tôi tận mắt thấy cậu ấy nói xong, giơ khẩu súng lên và nhắm vào đầu mình. Tôi điên cuồng lao tới, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào cậu ấy.
Tiếng súng vang lên, khiến đàn chim trên trời giật mình bay đi. Thiếu niên với tuổi trẻ tươi đẹp, lại cúi đầu trước mộ tôi.
15
“Tôi nhớ ra rồi, Thẩm Kỳ.”
“Tôi đã biết tất cả rồi.”
Thẩm Kỳ vẫn chưa hiểu tôi đang nói về điều gì.
Tôi có thể thấy rõ cậu ấy sợ súng sẽ cướp cò và làm tôi bị thương.
Giọng cậu ấy cũng đầy lo lắng.
“Thời Vãn, anh sợ em mềm lòng rồi quay lại với anh ta.”
“Anh biết em vừa chia tay với anh ta, vốn định từ từ tiếp cận em.”
“Nhưng anh ta lại tiếp tục quấy rầy em, nên anh nhất định phải nói cho em sự thật.”
“Dù em có tin hay không, anh ta và anh đều đã sống lại từ kiếp trước.”
“Kiếp trước, em chính là bị anh ta và cô ta hại chết.”
Cậu ấy sợ tôi không tin, cũng sợ tôi vẫn còn thích Hạ Mục.
“Tôi biết.”
“Bởi vì tôi cũng sống lại từ kiếp trước.”
Tôi đáp lời, khiến Thẩm Kỳ không khỏi sững sờ.
“Em, em—”
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, trả lại khẩu súng.
“Vậy lần này em không cần phải đánh đổi cả bản thân để báo thù cho chị nữa được không?”
“Thời Vãn!”
Hạ Mục lên tiếng ngăn cản tôi: “Anh mới là bạn trai của em.”
“Anh mới là người em yêu.”
“Bạn trai cũ, Hạ Nhị thiếu, xin hãy chú ý lời nói.”
Hạ Mục tức giận vô cùng, hét lớn với tôi.
“Rốt cuộc em phải thế nào mới chịu quay lại với anh?”
Tôi dứt khoát, “Dù thế nào cũng không bao giờ.”
“Hạ Mục, anh còn nhớ lúc tôi đồng ý chia tay, anh nói anh nợ tôi một ân tình chứ?”
“Anh nói tôi có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, được, yêu cầu của tôi là anh đừng hèn hạ mà quấy rầy tôi nữa.”
Tôi buông tay Thẩm Kỳ, từ từ bước đến trước mặt Hạ Mục. Anh ta rất cao, tôi phải ngẩng đầu nhìn anh ta.
Giọng tôi nhỏ nhẹ.
“Hạ Mục, anh có biết không? Ngày tôi chết, tôi vẫn luôn mong đợi anh quay lại cứu tôi.”
“Nhưng cho đến lúc chết, tôi vẫn không chờ được anh.”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, tôi giơ tay lau đi.
“Giờ đây, anh đã là chú rể của Nhạc Khả, thì hãy về nhà với cô ta đi.”
16
Tôi nhắc nhở Hạ Mục về mối quan hệ hiện tại của anh ta với Nhạc Khả.
Anh ta nói sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.