Bị con lừa đá trúng đầu, ta một phen hồ đồ, nhận nhầm tử địch thành thanh mai trúc mã, si mê quấn quýt không rời.
Ngày ngày đuổi bắt, chặn đường, trăm phương nghìn kế bám dính lấy hắn, dọa cho người ta chạy trối chết như chuột qua phố.
Ba tháng sau, huyết ứ trong đầu tiêu tán, thần trí cũng theo đó mà tỉnh lại.
Thật là mất hết mặt mũi! Vì giữ lại chút tôn nghiêm, ta lập tức quay sang câu dẫn công tử đích tôn của nước láng giềng.
Nào ngờ, trời xui đất khiến, lại chạm mặt tử địch ngay giữa đường!
Hắn thu lại ý cười, ánh mắt u tối, giơ tay bóp cằm ta, xoay trái một vòng, xoay phải một vòng.
“Tiểu trà xanh, ký ức này đâu phải muốn mất là mất, muốn nhớ là nhớ?”
Con sói bên cạnh hắn cũng hừ lạnh một tiếng, gầm gừ ra vẻ bất mãn.
【Nữ nhân chết tiệt! Ngày ngày đóng vai chó mua vui cho ngươi, vậy mà ngươi còn dám lả lơi ve vãn kẻ khác sao?】