Đôi mắt đẹp của Thẩm Ước hiện lên chút tự đắc, “Phu nhân thắng tức là ta thắng. Hữu thừa không biết phu nhân là ai, nếu ta đi, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý cược như thế, vậy thì giờ ai chịu giám quốc để chúng ta đi ngao du thiên hạ chứ?”
Vừa dứt lời, đầu ngón tay ta đặt trên bàn liền cảm nhận được hơi ấm, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, hoa đào mùa xuân đang nở rộ.
“Thẩm Ước, chúng ta đi ngắm hoa đào đi.” Ta quay đầu lại, nhìn thấy nam tử trước mắt còn đẹp hơn hoa đào ba phần, mắt hắn vừa ôn nhu, vừa thâm tình.
Giây tiếp theo, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán.
Thẩm Ước mỉm cười, “Được.”
(Kết thúc chính văn)
[Ngoại truyện]
“Tần Dịch, khuôn mặt của ngươi thật đẹp.”
Tuy cùng tuổi, nhưng Tần Dịch lại cao hơn hẳn trưởng công chúa Vĩnh Định một cái đầu, nên trong lòng luôn âm thầm coi mình là huynh trưởng của nàng.
Tần tiểu công tử cũng cười, dáng vẻ già dặn, “Tướng mạo chỉ quan trọng đối với nữ nhi các người thôi.”
Khương Đường nhỏ tuổi dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ, lâu sau hỏi: “Vậy với nam nhân thì sao?”
Tần tiểu công tử cong môi, “Tất nhiên là có những việc quan trọng hơn trong lòng.”
Khương Đường tò mò, Tần tiểu công tử liền giải thích nghi hoặc cho nàng: “Tất nhiên là uống hết những loại rượu ngon trên đời này.”
Hương vị của rượu, Khương Đường chưa từng nếm qua. Nhưng Tần tiểu công tử đã nếm thử, hắn từng lén uống rượu của cha, vị vừa chát vừa đắng, nhưng trước mặt Vĩnh Định trưởng công chúa nói như vậy để tỏ ra mình rất có bản lĩnh.
Sau đó Khương Đường cũng lén uống rượu, thử một ngụm, liền cảm thấy Tần Dịch cố ý lừa nàng, ngày hôm sau hai người đánh nhau một trận, đánh đến mặt xám mày tro, xé rách tay áo xiêm y. Tần tiểu công tử nhìn tóc Khương Đường rối bời, trong mắt hiện lên chút áy náy, hỏi nàng, vậy nên coi điều gì là quan trọng nhất?
Khương Đường đếm ngón tay, “Tất nhiên là lập công, cưới công chúa.”
“Cái trước thì có thể, còn về phần cái sau…” Tần tiểu công tử nhìn nàng, cười rồi lắc đầu, kéo dài giọng, “Công chúa… chó cũng không thèm cưới.”
Vậy là hai người lại đánh nhau một trận, không ai thắng cả, đều bị thương.
Lớn hơn một chút, họ có thể cưỡi ngựa tỷ thí. Lúc đó, vì sợ nàng bị thương, Tần tiểu công tử đã âm thầm nhường nàng, thậm chí còn thua kiếm tuệ của mình trong một lần thi đấu, nói rằng nó có thể coi như một lời hứa.
Lúc đó Tần tiểu công tử nghĩ, mình sẽ mãi mãi đánh nhau với Khương Đường như vậy.
Cho đến khi xảy ra sự cố đó, Tần thái úy bị ám sát, Tần tiểu công tử trẻ tuổi giơ kiếm đối mặt, thích khách không phải là Khương Đường, mỗi chiêu đều là chí mạng.
Sau trận ám sát đó, trên mặt Tần tiểu công tử có thêm một vết sẹo kinh khủng, vết sẹo đó sâu và dài, cắt ngang qua sống mũi, thật sự xấu xí. Tần tiểu công tử nhìn vào gương đồng, ý nghĩ đầu tiên là Khương Đường chắc chắn sẽ ghét bỏ.
Hắn vốn không bận tâm, còn định dọa nàng một trận.
Nhưng Tần tiểu công tử đã đánh giá thấp sức sát thương của vết sẹo, sau khi băng trắng được tháo ra, kinh khủng đến nỗi một tỳ nữ trong phủ ngất xỉu, bệnh nặng một trận.
Hắn ở trong phòng suy nghĩ vài ngày, không ăn không uống, cha hắn đạp cửa vào, nói hắn vô tích sự.
Cuối cùng, Tần Dịch tự nguyện ra biên cương, ánh mắt kinh hoàng đó, hắn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của bất kỳ ai, nhưng không thể là của Khương Đường.
Biên giới khổ cực, hắn cùng ăn cùng ở với những người trong quân, ở đây không ai sợ hắn, vì có những người bị thương còn thảm hơn hắn nhiều.
Thỉnh thoảng có tin tức của nàng từ kinh đô truyền đến, đa phần là Hoàng đế Khương quốc yêu chiều nàng vô cùng, vị công chúa này dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế, cứu được nhi lang Tống gia, lại gây ra đại hoạ gì đó. Hắn không nhịn được bật cười.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Bao nhiêu năm qua, người hắn muốn mơ đến, chưa bao giờ xuất hiện trong mơ.
Nhưng đêm hôm đó, hắn lại bỗng dưng mơ thấy nàng. Giấc mơ đó rất dài, có cảnh nàng cứu một kẻ lòng lang dạ sói; có cảnh nàng cưỡi ngựa trên phố dài, nhục mạ con tin Lâm Tề; có cảnh nàng bị người ta bày mưu hãm hại trong yến tiệc cung đình, danh tiếng bị hủy hoại. Cuối cùng, hắn mơ thấy công chúa của mình, rơi từ tường thành xuống, máu me be bét.
Giấc mơ quá đỗi chân thực, khi tỉnh dậy, hắn mồ hôi lạnh ướt đẫm. Đôi khi, Tần Dịch cảm thấy, đây có lẽ là lời cảnh tỉnh của ông trời dành cho hắn, hắn phải bằng mọi giá trở về kinh đô, dù chỉ để từ xa nhìn thấy nàng bình an vô sự cũng được.
Nhưng chưa kịp trở về, chiến tranh giữa Lâm Tề và Khương quốc đã xảy ra. Dựa vào giấc mơ, hiểu rõ kế hoạch của Lâm Tề, hắn bắt sống tam hoàng tử của Lâm Tề, người mà trong mơ, dám để công chúa của hắn làm thiếp.
Hắn có thể trở về kinh đô là nhờ cha hắn đã bỏ ra không ít công sức. Tần Phú tưởng rằng nhi tử của mình có thể giúp mình thực hiện đại nghiệp, biết chuyện xảy ra ở Đông Cư Uyển, Tần Phú mới lần đầu tiên tát vào mặt hắn.
Tần Dịch lúc đó biết được tất cả âm mưu của cha mình. Trước trận chiến Liêu Vân Đài, cha hắn chỉ là một huyện úy, Hoàng đế và hoàng hậu xuất tuần, vì sự hứng thú mà đóng trại trong núi, cha hắn nhận lệnh bảo vệ, mẹ hắn mang thức ăn lên, nhưng vì đường núi đi lại khó khăn nên đã động thai khí. Hoàng đế Khương quốc vì hoàng hậu cũng có thai và trúng gió nhẹ đã giữ thái y ở lại trong trại.
Đêm khuya ở núi hoang, Tần Phú không kịp tìm được đại phu thứ hai, khiến cho phu nhân của hắn sau khi sinh hạ Tần Dịch đã qua đời vì khó sinh.
Tiếp theo, trong trận chiến Liêu Vân Đài cùng năm, Tần Phú nhờ công lao, một bước trở thành Thái úy Khương quốc, tất nhiên, trong đó còn có nguyên nhân Hoàng đế Khương quốc áy náy với Tần Phú.
Hạt giống thù hận từ đó được gieo, và tham vọng của cha hắn là hủy diệt Khương quốc.
Tần Dịch lần đầu tiên do dự, vì vậy hắn im lặng rất lâu. Sau đó nghe người trong phủ nói trong cung tổ chức yến tiệc, làm hắn nhớ đến giấc mơ, công chúa của hắn bị vu oan, bị bôi nhọ. Hắn mới hoảng hốt, dù khi đó là như vậy, nhưng Khương Đường, nàng có lỗi gì?
Hắn nhận ra mình đã thua, thua hoàn toàn. Hắn như phát điên mà chờ đợi bên ngoài cửa cung, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới nhận được tin tức. Mọi thứ dường như đã thay đổi.
Sau này, dần dần Tần Dịch nhận ra rằng giấc mơ đó không chỉ có hắn, mà công chúa của hắn thậm chí có thể đã trải qua một cách chân thực.
Cô gái rạng rỡ ngày nào, sự kiêu hãnh tự do trong mắt đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự bình lặng.
Sau yến tiệc cung đình, Tần Dịch đã đưa cho Khương Đường một loại thuốc, loại thuốc này do phủ Tần nghiên cứu nhiều năm. Cho dù nàng muốn trở thành người ban ơn cho Thẩm Ước, cũng phải có sự kiềm chế.
Về sau, công chúa của hắn đã thả người đó ra.
Tần Dịch nhặt được một cái túi thơm ngoài phủ công chúa, cái túi đó thật xấu xí, không hổ là tay nghề của Vĩnh Định trưởng công chúa. Tần Dịch nghĩ, cái túi thêu dở này, sẽ là của ai, có thể là của Thẩm Ước hoặc Tống Quân Sở, nhưng chắc chắn không phải là của hắn.
Sáng sớm trời mưa to, Tần Dịch thưởng cho quán vằn thắn vài lạng bạc, tự tay làm cho nàng một bát vằn thắn. Lại ngồi bên ngoài phủ công chúa rất lâu, cho đến khi Khương Đường ra ngoài, hắn không khỏi chất vấn nàng, tại sao lại thả hổ về rừng?
Khương Đường im lặng, ánh mắt cương quyết rõ ràng là không nỡ.
Nàng thậm chí còn không cho Thẩm Ước uống thuốc. Tần Dịch đột nhiên hiểu ra, công chúa của hắn mang huyết hải thâm cừu mà đến, nhưng vẫn nguyện ý lỗi lạc với một người.
Ánh mắt của Khương Đường rơi trên mặt hắn, “Tần công tử cứ như vậy không thể gặp người sao?”
Khí thế của hắn đột nhiên giảm xuống, gần như bắt đầu run rẩy. May mắn, nàng không tìm hiểu sâu.
Cuộc biến động trong cung sắp xảy ra, Tần Dịch đã chuẩn bị kỹ lưỡng, rõ ràng đã dặn dò nàng không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cuối cùng, Khương Đường vẫn vào cung.
Trước khi Khương Đường vào cung, hắn đã bị thương trong lúc chém giết, vết thương sâu đến tim phổi.
Hắn vốn không phải diện mạo đẹp trong ký ức của Khương Đường, nhưng hắn đã để lại cho nàng món quà cuối cùng, một người xứng đôi với nàng. Núi sông và trời đất luôn rộng lớn và đẹp đẽ, trên đời này, bất cứ điều gì công chúa của hắn muốn, hắn đều cố gắng hết sức mang đến cho nàng, kể cả tình yêu không được đáp lại của bản thân.
Tần Dịch tự tay giết Lý Phụng Dung, không để Khương Đường phải nhìn thấy xác chết.
Hắn luôn biết, công chúa của hắn là người tốt nhất. Người con gái tốt nhất, nếu tay dính máu, khi tỉnh giấc nửa đêm, nàng sẽ hoảng hốt thế nào?
Hắn không muốn phần đời còn lại của nàng bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng, công chúa của hắn nên sống một cuộc đời phóng khoáng, tự do, vì vậy hắn sẽ thay nàng làm những việc bẩn thỉu.
Trên đường đến Khang Châu, sức khỏe của Tần Dịch ngày càng tệ hơn, thỉnh thoảng ho đến ngất xỉu, khi tỉnh dậy, xung quanh lại tối tăm mù mịt.
Đêm đó, khi đã rời xa kinh đô, hắn mới yên tâm tháo mặt nạ, nắm chặt cái túi thơm xấu xí kia, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Được rồi, kiếp này cuối cùng cũng có thể yên tâm kết thúc.”
Nhắm mắt lại, bên tai dường như vang lên giọng nói ngọt ngào của cô bé: “Kiếp sau, lập công, cưới công chúa.”
“Được!” Tần Dịch cười đáp, như thể đã nếm được một viên kẹo ngọt.