Ta rõ ràng là đại sư tỷ có thiên phú tu luyện mạnh nhất trong tông môn, vậy mà vì mềm lòng lại chọn một con chim nhỏ sắp chết làm linh thú.
Ta không ngờ nó lại là thượng cổ thần điểu Phượng Hoàng.
Nhưng nó cần phải tẩy kinh phạt tủy mới có thể niết bàn.
Vì vậy, ta đã buông bỏ việc tu luyện, liều mạng gom đủ thiên tài địa bảo giúp nó thoát thai hoán cốt.
Đến ngày nó hóa hình, quả nhiên niết bàn thành Phượng Hoàng.
Nhưng việc đầu tiên nó làm khi trở thành Phượng Hoàng lại là thi/ê/u c/h//ết ta.
Thì ra, nó luôn lợi dụng lòng thương cảm của ta.
Cuối cùng, nó giẫm lên tro cốt của ta mà chân thành tỏ tình với tiểu sư muội của ta, kết thành đạo lữ.
Mở mắt một lần nữa, ta phát hiện bản thân đã trở lại ngày chọn linh thú.