Nhưng cuối cùng, nàng như quyết tâm, mở miệng:
“Sư tỷ, lần này lịch luyện chắc ngươi thu hoạch không ít dược thảo đúng không?
Có thể cho ta xin ít được không?
Ngươi cũng biết, Phượng Hoàng niết bàn là việc tốt cho cả tông môn.
Huống chi, sư tỷ ngươi ra ngoài lịch luyện thường xuyên, linh thú của ngươi chắc cũng không dùng hết linh thảo.
Cho dù ngươi có cho hắn tất cả, với thiên phú như hắn, cũng chẳng nâng cao được bao nhiêu.
Thay vào đó, không bằng dùng để nuôi dưỡng thần thú.”
Ta nhếch mép cười khinh bỉ:
“Người có bao nhiêu sức thì ăn bấy nhiêu cơm.
Ngươi đã không có khả năng, tại sao lúc đầu lại chọn Phượng Hoàng?
Đã là thượng cổ thần thú, thì mấy cái lịch luyện nhỏ nhặt này hẳn không là gì với hắn.
Sao ngươi lại phải chạy khắp nơi xin ăn, mà không ai nghe thấy tiếng tăm gì của hắn?
Chẳng lẽ hắn thực sự là một kẻ phế vật?”
Linh Linh tức giận, định động thủ, nhưng khi nhìn thấy hắc xà quấn trên người ta đã sẵn sàng tấn công, nàng giật mình.
Hắc xà đã ngẩng cao đầu, hiển nhiên đã vào trạng thái chiến đấu.
Nàng chỉ có thể buông lời đe dọa:
“Ngươi cứ kiêu ngạo đi, đợi đến khi Phượng Đình niết bàn, cả tông môn sẽ không ai là đối thủ của ta.”
Trở về viện, Tiền Uyên hóa thành nhân hình, lười nhác tựa vào giường, ngón tay nghịch những sợi tóc của ta.
Hắn lười biếng hỏi:
“Đại lễ đạo lữ của chúng ta, có phải nên bắt đầu chuẩn bị rồi không?”
Ta suýt nữa thì phun nước:
“Đại lễ đạo lữ?”
Hắn gật đầu, vẻ mặt đầy lý lẽ:
“Tự nhiên thôi, trước đó chúng ta cùng nhau lịch luyện đã chứng tỏ sự ăn ý, giờ chuẩn bị đại lễ đạo lữ là vừa vặn rồi.”
Hắn híp mắt lại, hỏi tiếp:
“Hay là trong lòng ngươi vẫn còn nghĩ đến linh thú khác?
Ví dụ như con chim rụng lông kia?”
Ta cười nhạt: “Đợi ta được sư tôn cho phép, đại lễ đạo lữ có thể đưa vào lịch trình.”
Sau những ngày quan sát, ta nhận thấy Tiền Uyên quả thật là một đối tác tốt.
Thực lực mạnh mẽ, không có hai lòng, cùng song tu có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của ta.
Vì thế càng nhanh chóng định đoạt càng tốt.
Hơn nữa, hắn có diện mạo không tệ, ta cũng không thiệt thòi.
Bất ngờ, ta nhận được truyền âm của sư tôn, bảo ta đến gặp người.
Ta vội vã đến viện của sư tôn.
Lão già đang trêu đùa linh thú Bạch Hổ của mình, thấy chúng ta đến, ông mỉm cười:
“Minh Lan à, gần đây bí cảnh Bàn Lâm sẽ mở ra, đến lúc đó ngươi dẫn bọn họ đi xem thử.
Ngươi và linh thú của mình đã ăn ý không ít rồi, cũng là lúc ra ngoài trải nghiệm.”
Ta cung kính hành lễ:
“Dạ, thưa sư tôn.”
Kiếp trước ta không tham gia lần thử luyện này.
Vì sư tôn muốn các đệ tử có linh thú cùng tham gia để tăng cường sự ăn ý, ta bị loại khỏi danh sách.
Nhưng kiếp này, ta và Tiền Uyên phối hợp rất tốt, nên đương nhiên ta được chọn làm người dẫn đội.
Tiền Uyên không hài lòng, dùng khuỷu tay huých nhẹ ta:
“Không phải ngươi muốn xin sư tôn việc kia sao?
Sao không nói gì cả?”
Ta sực tỉnh:
“Sư tôn, đệ tử muốn cùng Tiền Uyên kết làm đạo lữ, mong người chọn giúp một ngày tốt để tổ chức đại lễ đạo lữ.”
Sư tôn vuốt râu, cười hiền từ: “Đây là chuyện tốt, nhất định phải tổ chức cho đàng hoàng.
Không bằng chờ sau khi trở về từ bí cảnh rồi hãy cử hành, cũng để tông môn có dịp vui vẻ.”
Mặt ta hơi nóng lên, Tiền Uyên vui vẻ cúi người cảm ơn: “Tạ ơn sư tôn.”
Ngày hôm sau, sư tôn tập hợp các đệ tử có linh thú ký khế ước và thông báo tin tức về bí cảnh.
Ông cẩn thận dặn dò rất nhiều về những điều cần chú ý trong bí cảnh, rồi phát cho chúng ta một tấm lệnh bài:
“Nhớ kỹ, lần này các ngươi vào bí cảnh chỉ để tăng cường sự ăn ý với linh thú, tuyệt đối không được tranh đua để bị thương.
Nếu gặp nguy hiểm, hãy phá vỡ lệnh bài này, các ngươi sẽ tự động thoát khỏi bí cảnh.”
Ta để ý thấy tất cả mọi người đều mang theo linh thú của mình, chỉ có tiểu sư muội đứng một mình ở một góc, vẻ mặt không rõ ràng.
Đến ngày xuất phát, một người bất ngờ xuất hiện.
Tiểu sư muội, khác hẳn với vẻ ủ rũ trước đó, giờ đây đầy đắc ý.
Phía sau nàng là một nam tử dáng người gầy gò.
Tuy đôi mày mắt thanh tú, nhưng khuôn mặt hắn nhợt nhạt, hoàn toàn không còn phong thái uy nghi của kiếp trước.
Phượng Đình đã hóa hình.
Các đệ tử xung quanh đều trầm trồ kinh ngạc:
“Phượng Hoàng đã hóa hình rồi!
Tiểu sư muội thật lợi hại, trước kia trông Phượng Hoàng chật vật như vậy, không ngờ hóa thành hình người lại là một mỹ nam tử.”
Nhìn hắn, lòng ta dâng lên một cảm giác khó tả.
Kiếp trước, ta chăm sóc hắn kỹ lưỡng, trị lành mọi vết thương, sau khi hóa hình, hắn tự nhiên mang theo khí chất cao quý.
Nhưng kiếp này, dù đã hóa hình, tu vi và khí chất của hắn vẫn thua kém rất nhiều.
Ta có chút ác ý nghĩ thầm, nếu bây giờ hắn niết bàn, nhất định sẽ bị lửa niết bàn thiêu thành tro bụi.
Tiền Uyên không hài lòng, ghé sát tai ta, thì thầm:
“Đêm qua chúng ta vừa ân ái, sao ngươi lại nhìn kẻ khác như vậy?
Hắn bệnh tật như thế mà cũng vào được mắt ngươi à?”
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng lấy tay bịt miệng hắn:
“Ngươi đừng nói bậy.”
Động tĩnh của chúng ta thu hút sự chú ý của mọi người.
Phượng Đình nhìn thấy ta, mắt sáng lên, nhanh chóng bước đến.
Hắn vẫn chưa vững vàng, dáng đi lảo đảo như cành liễu trước gió.
Nếu là kiếp trước, chắc chắn ta sẽ xót xa vô cùng.
Nhưng hiện tại, ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn, muốn xem hắn sẽ bày trò gì.
Khi đến gần, hắn vấp ngã, thấy hắn sắp đổ vào lòng ta, Tiền Uyên không khách khí, đưa chân ra khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất.
Phượng Đình vốn đã nội lực không ổn định, bị một cú ngã mạnh làm hắn gục hẳn xuống đất.
Linh Linh sốt ruột, mắt đỏ lên, chất vấn ta:
“Sư tỷ, sao ngươi có thể để linh thú của mình tùy tiện ức hiếp đồng môn như vậy?”
Tiền Uyên thản nhiên nhún vai:
“Thế nào, có kẻ muốn bám lấy đạo lữ của ta, chẳng lẽ ta không thể ra tay?”
Phượng Đình đỏ hoe mắt, giọng run run:
“Đạo lữ gì chứ, Lan Lan là đạo lữ của ta.”
Hắn nói với vẻ ủy khuất: “Lan Lan, ta vừa hóa hình liền đến tìm ngươi.
Là lỗi của ta, trước kia ta quá bướng bỉnh, không hiểu tấm lòng của ngươi đối với ta.
Ta không biết rằng những linh thảo ta dùng hàng ngày đều là ngươi liều mạng đi tìm về.
Ta cứ nghĩ ngươi không quan tâm đến ta.
Bây giờ ta đã hiểu rồi, ta chỉ mới 100 tuổi, vẫn chưa trưởng thành.
Ngươi có thể tha thứ cho ta, cho ta một cơ hội nữa được không?”
Ta lạnh lùng cười: “Nếu cái gì cũng có thể tha thứ, thì còn cần thiên đạo để làm gì?”
Thật buồn cười, hắn nói những lời này mà không biết xấu hổ.
Một trăm năm đã là cả một đời người phàm, vậy mà hắn còn dám nói mình không hiểu chuyện, muốn ta bao dung.
Đúng là không còn chút liêm sỉ nào.
Hắn muốn vươn tay níu lấy vạt áo ta, nhưng lại bị Tiền Uyên dùng chân đẩy ra.
“Ngươi cứ luôn muốn chen vào đạo lữ của người khác làm gì?
Ngươi không có của riêng mình à?”
Linh Linh tái mặt, nhận ra mọi sự quan tâm của Phượng Đình trước đây chỉ là một trò cười.
Nàng nhìn theo bóng lưng ta, ánh mắt đầy oán hận.
Bên trong bí cảnh Bàn Lâm, một làn sương mù trắng dày đặc bao phủ.
Đoàn người chúng ta tiến vào, trên đường gặp không ít yêu thú.
Ta không ra tay, để các sư đệ sư muội tự mình giải quyết.
Nhìn họ múa kiếm, ta không khỏi cười thầm, đúng là thay vì thử luyện, có lẽ đây chỉ là cơ hội để họ ra ngoài vui chơi.
Không trách sư tôn lại giao việc dẫn đội cho ta, hóa ra người chỉ muốn bớt việc mà thôi.
Đột nhiên, Tiền Uyên giơ tay chặn ta lại.
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện phía trước, dưới tán cây đang lay động, có một luồng linh lực khác thường.
Một đôi mắt đỏ ngầu hiện ra giữa đám cây, nhìn chằm chằm chúng ta.
“Là Huyết Chu.”
Nhưng đây đang là thời kỳ sinh sản của nó, lẽ ra phải ẩn nấp ở nơi kín đáo, sao lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ hung hãn như vậy?
Huyết Chu hiện ra hoàn toàn, trên cơ thể đỏ rực của nó đan xen những hoa văn đen phức tạp.
Tiền Uyên nhíu mày:
“Có điều gì không ổn, nó đã ăn rất nhiều Huyết Tiễn thảo.
Loại thảo dược này có thể giúp tăng cường sức mạnh tấn công trong thời gian ngắn, nhưng lại gây tổn hại đến cơ thể.
Với lượng lớn như vậy, rõ ràng Huyết Chu này muốn liều mạng đến cùng.”
Ta quát lớn: “Mau rút lui!”
Nhưng đã không kịp, Huyết Chu đã nhả tơ trắng như tấm lưới trời giăng xuống, phóng tới chúng ta.