Ta và Tiền Uyên nhanh chóng né tránh, quay đầu lại thì thấy hầu hết các đệ tử đã bị tơ nhện trói chặt.
Những người may mắn tránh được cũng bị dính một phần.
Nhị sư muội mặt đỏ bừng, miệng mũi bị tơ quấn chặt, sắp không thở nổi.
Ta vội vàng hô: “Mau dùng lệnh bài thoát hiểm!”
Con hồ ly đỏ trong tay nàng cắn vỡ lệnh bài, cả hai liền biến mất.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Các sư đệ sư muội thấy vậy cũng vội vàng phá hủy lệnh bài, lần lượt thoát khỏi bí cảnh.
Ta không muốn dây dưa với Huyết Chu, cũng định dùng lệnh bài trở về tông môn, nhưng khi sờ vào túi áo lại trống không.
Ở phía xa, Linh Linh cười lớn:
“Sư tỷ à sư tỷ, hôm nay ngươi chắc chắn phải bỏ mạng ở đây rồi!”
Trong tay nàng cầm hai chiếc lệnh bài, vẻ mặt đầy đắc ý.
“Vì sao ngươi lại oán hận ta đến vậy?
Ta tự hỏi mình chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi.”
Linh Linh, mắt đầy hận thù, đáp:
“Ngươi là đại sư tỷ, sư tôn coi trọng ngươi, các đồng môn ngưỡng mộ ngươi.
Ngươi làm sao có thể hiểu được nỗi đau khổ của ta chứ?
Dựa vào cái gì ngươi có thiên phú vượt trội như vậy?
Dựa vào cái gì mà mọi người đều kính ngưỡng ngươi?
Dựa vào cái gì mà ngươi có thể chọn được linh thú tâm đắc?
Dựa vào cái gì mà ngay cả Phượng Hoàng cũng phải nghiêng lòng vì ngươi?
Ngươi chẳng phải là đệ tử mà sư tôn coi trọng nhất sao?
Hôm nay, ta muốn xem thiên tài như ngươi sẽ rơi xuống thế nào!”
Từ trong bóng tối bước ra một bóng hình cao lớn, đó chính là cự lang đã bị tiểu sư muội bỏ rơi trước kia.
Hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh tiểu sư muội.
Hóa ra, sự điên loạn của Huyết Chu chính là do nàng bày ra.
Cự lang vì không được sư muội chọn nên mang trong lòng bất mãn, nhưng lại bị mê hoặc bởi những lời đường mật của nàng, cam tâm tình nguyện trở thành tay sai của nàng.
Tiểu sư muội nói với hắn rằng, nàng bị ép buộc phải làm vậy, bởi nàng luôn bị các đồng môn ức hiếp, đặc biệt là đại sư tỷ.
Nàng không muốn bị chèn ép nữa, vì thế mới chọn con đường liều lĩnh.
Cự lang vốn đã có tình cảm với nàng, nghe lời ấy càng thêm xót xa, càng hết lòng làm việc cho nàng.
Huyết Chu chỉ sinh trứng một lần trong đời, cự lang nhân lúc nó suy yếu sau khi đẻ trứng, đã dùng dược ẩn thân hủy diệt toàn bộ trứng của nó, nhưng cố tình để lại một chiếc túi thơm có vết tích của ta, đó là món quà sinh nhật mà sư tôn tặng ta.
Năm ngoái, vào ngày sinh nhật của tiểu sư muội, nàng xin ta chiếc túi thơm đó, ta vì mềm lòng mà đưa cho nàng, nào ngờ đó là cái bẫy nhắm vào ta.
Huyết Chu lần nữa nhìn chằm chằm vào ta, những sợi tơ nhện phun ra tạo thành tấm lưới trời giăng khắp nơi lao tới ta.
Tiền Uyên hóa rồng, vảy trên người hắn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đôi cánh hiện ra, dùng đuôi cuốn lấy ta, đưa ta tránh khỏi đòn tấn công của Huyết Chu.
Không thể giết được ta, Huyết Chu càng trở nên kích động, đòn tấn công cũng trở nên dữ dội hơn.
Bất ngờ, một luồng độc dịch theo tơ nhện phun ra, dù Tiền Uyên đã né kịp, nhưng đuôi của hắn vẫn bị dính vài giọt.
Trong chớp mắt, da thịt hắn bị ăn mòn, rách nát.
Ta nhíu mày, biết rằng cứ tránh né như vậy không phải cách hay.
“Tiền Uyên, ngươi thả ta xuống.”
Tiền Uyên không muốn: “Nguy hiểm lắm, ngươi xuống dưới sẽ gặp nguy hiểm.
Chúng ta có thể chờ đến khi nó kiệt sức.”
Ta nhẹ nhàng vỗ lên vảy của hắn, trấn an:
“Không sao đâu, ta biết rõ tình hình.”
Huyết Chu có sức mạnh vượt xa tu vi Kim Đan.
Nếu có thể lấy được linh đan từ nó, sẽ là một bảo chứng thêm cho lần hóa long của Tiền Uyên.
Cơ hội này không thể bỏ qua.
Khi Huyết Chu cạn kiệt sức lực, linh đan trong cơ thể nó cũng sẽ vỡ vụn.
Tiền Uyên không lay chuyển được ta, đành phải nghe theo, đặt ta xuống đất.
Hắn nhanh chóng hóa thành nhân hình, đứng bảo vệ bên cạnh ta.
Dù không cần dùng đến bản mệnh khế ước, chỉ bằng một ánh mắt, chúng ta đã hiểu rõ cách hành động của nhau.
Ta rút thanh kiếm bên hông, thanh kiếm này đã theo ta qua hai kiếp.
Khi đối diện với Huyết Chu, nó vang lên những tiếng ngân khe khẽ, như thể đang phấn khích.
Một lần nữa, lưới tơ nhện của Huyết Chu phóng tới.
Tiền Uyên dùng đuôi quét tơ nhện đi, còn ta dùng kiếm chém đứt từng sợi tơ.
Trong nháy mắt, ta đã đến trước mặt Huyết Chu.
Nó há to miệng, muốn nuốt chửng ta.
Ta không hề tránh né, tập trung toàn bộ linh lực vào thanh kiếm, nhắm thẳng vào mi tâm của nó mà chém tới.
Tiền Uyên đặt tay lên vai ta, truyền linh lực cho ta.
Một tiếng thét xé trời vang lên, Huyết Chu bị chém làm đôi, ngã gục xuống đất.
Ta dùng mũi kiếm hất lên linh đan của nó, chuẩn bị đưa cho Tiền Uyên.
Bất ngờ, Phượng Đình từ sau một gốc cây chạy ra, hớn hở nói:
“Lan Lan, ngươi thật lợi hại, vừa rồi ta lo lắng muốn chết.”
Hắn nhìn linh đan trong tay ta, mắt sáng rỡ:
“Đây chẳng phải là linh đan của Huyết Chu sao?
Ta sắp niết bàn rồi, ngươi cho ta linh đan này có được không?
Chờ khi ta niết bàn xong, chúng ta sẽ kết làm đạo lữ, không bao giờ xa cách nữa.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng ta dâng lên một sự chán ghét vô cùng.
Một kẻ vô trách nhiệm như vậy, kiếp trước ta lại chết dưới tay hắn.
Tiền Uyên cười lạnh:
“Đã sống qua hai kiếp rồi, ngươi vẫn chẳng ra gì.
Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng là đạo lữ của ta, ngươi xứng sao?”
Không kịp suy nghĩ sâu về ý nghĩa trong lời nói của hắn, ta chỉ nghe thấy giọng nói đầy phẫn uất của Linh Linh vang lên:
“Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, tại sao trong mắt ngươi chỉ có sư tỷ?
Nếu đã vậy, ngươi cũng đi chết đi!”
Cự lang lao vào Phượng Đình.
Dù đã hóa hình, Phượng Đình vẫn yếu ớt bên trong, chỉ còn chút linh lực miễn cưỡng giữ vẻ bề ngoài.
Hắn bị cự lang xuyên thủng ngực chỉ trong một đòn, máu tươi tuôn ra.
Phượng Đình ngã gục xuống đất, ánh mắt mờ dần.
Ta có thể cảm nhận được linh lực của hắn đang dần tiêu tán.
Hắn nhìn ta với ánh mắt cầu xin, nói yếu ớt:
“Lan Lan, ta thế này có được coi là chuộc lỗi không?
Ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Ta nở một nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn:
“Không.”
Thân thể hắn khẽ run lên, rồi tắt thở hoàn toàn.
Linh Linh hét lớn:
“Giết hết bọn họ, ta sẽ kết làm đạo lữ với ngươi!”
Cự lang nghe vậy, mắt sáng lên, liền giơ móng vuốt.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên hoảng loạn, rồi ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Đây chính là sự phản kháng của thần thú thượng cổ.
Toàn bộ gân mạch của hắn đều đã đứt đoạn, hắn không thể sống sót.
Linh Linh nhìn cảnh tượng trước mắt, hét lên trong tuyệt vọng:
“Không thể nào!
Sao lại có thể như vậy?
Ngươi đã làm gì?
Dựa vào đâu mà ngươi có thể làm được tất cả những điều này?
Không thể nào, đây chắc chắn là ảo giác!”
Nhìn nàng càng lúc càng cuồng loạn, ta nhúng ngón tay vào máu của Huyết Chu, vẽ ra một trận pháp, nhốt Linh Linh vĩnh viễn trong bí cảnh, mãi mãi sống trong cơn ác mộng mà nàng không bao giờ có thể chấp nhận.
Ta không thể ra tay giết chết đồng môn, nhưng để nàng mãi mãi chìm đắm trong đau khổ cho đến khi chết cũng là một sự trừng phạt thích đáng.
Tiền Uyên cõng ta lên lưng, đưa ta bay về tông môn.
Ta mệt mỏi, nhưng vẫn cố mở miệng hỏi:
“Vì sao kiếp trước ngươi lại ngã xuống?”
Hắn khựng lại một lúc, rồi chậm rãi đáp:
“Ta từng nghĩ rằng, mình đã quen với việc tu luyện một mình, không cần kết khế ước cũng thấy tự do tự tại.
Nhưng về sau, ta thường nhìn thấy một cô nương.
Nàng dịu dàng, tươi sáng, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Nàng rất kiên cường, dù gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng không bao giờ lùi bước.”
“Không biết từ lúc nào, trong lòng ta, trong mắt ta, chỉ còn có nàng.
Lúc đó, ta mới bắt đầu hối hận, vì sao khi ấy ta không đủ dũng cảm để giành lấy nàng.
Ta ghen tị khi thấy trong mắt nàng chỉ có một kẻ khác.
Khi thiên kiếp ập đến, ký ức về nàng như dây leo quấn lấy linh đan của ta.”
Hắn nói đến đây, nước mắt ta không kiềm chế được mà trào ra.
Thì ra có một người luôn dõi theo ta, nhưng tiếc thay chúng ta đã bỏ lỡ nhau.
Cũng may ông trời đã cho chúng ta một cơ hội để làm lại từ đầu, lần này, chúng ta sẽ không để lỡ nhau nữa.
Khi chúng ta về đến chính môn, sư tôn đã đứng chờ với vẻ lo lắng, thấy chúng ta trở về, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta kể lại những gì đã xảy ra trong bí cảnh.
Về phần Linh Linh, ta chỉ nói rằng nàng đã cùng cự lang cấu kết, mưu hại đồng môn, cuối cùng bị Huyết Chu giết chết.
Sư tôn nghe xong, trầm mặc thở dài, rồi bảo chúng ta mau trở về nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, ta khẽ dùng ngón tay vuốt ve đôi mày của Tiền Uyên.
Hắn bắt lấy tay ta:
“Chẳng phải ngươi mệt lắm sao?
Mau nghỉ đi.”
Ta nổi hứng trêu chọc, cúi xuống hôn lên nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của hắn.
Trong nháy mắt, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, ta cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại:
“Ta mệt rồi, ta ngủ đây.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Vừa nãy không ngủ, giờ lại muốn ngủ à?
Đừng hòng!”
Hắn khẽ chạm lên môi ta, như phong ấn mọi lời nói.
Mấy ngày sau, tông môn tràn ngập niềm vui, ai ai cũng đến dự đại lễ đạo lữ của ta và Tiền Uyên.
Khung cảnh giống như kiếp trước, nhưng trong lòng ta đã không còn chút lo lắng nào như trước nữa.
Hôm nay, Tiền Uyên đã chăm chút rất kỹ lưỡng, mái tóc dài đen như mực được búi cao.
Đôi mày mắt đầy tự tin, phong lưu tự tại.
Bộ hỷ phục đỏ thẫm càng tôn thêm vẻ tuấn tú phi phàm của hắn.
Chúng ta nắm chặt tay nhau, lòng bàn tay của hắn có một lớp mồ hôi mỏng.
Cơn ác mộng đã ám ảnh ta suốt bao năm cuối cùng cũng sắp chấm dứt.
Trên đài, sư tôn mỉm cười hiền từ nói:
“Tiền Uyên, ngươi có nguyện ý kết làm đạo lữ với Minh Lan, mãi mãi không rời không?”
Tiền Uyên chuẩn bị mở miệng, nhưng toàn thân hắn bỗng run rẩy.
Ta cảm nhận được tay hắn đang khẽ run lên, như đang chịu đựng một cơn đau nào đó.
Những ký ức tương tự từ kiếp trước bất chợt ùa về trong đầu ta.
Ta quay đầu lại, thấy sắc mặt của Tiền Uyên tái nhợt, cơ thể hắn như đang chứa đựng một sức mạnh khổng lồ, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng.