bạc nghĩa.
Ta là kẻ nịnh bợ đệ nhất trong tu chân giới.
Ta nịnh bợ sư tôn, hắn lấy nội đan của ta để cứu tiểu sư muội.
Ta nịnh bợ sư đệ, hắn lừa sạch pháp bảo của ta rồi quay sang tu vô tình đạo.
Ta nịnh bợ phàm nhân, hắn giẫm lên đầu ta để vào tông môn, sau đó lạnh lùng bỏ rơi ta.
Cả tông môn đều cười nhạo ta, nói rằng ta trời sinh tư chất vượt trội, đáng tiếc lại là kẻ si mê đến mù quáng. Nếu không vì ham mê nịnh nọt, có lẽ ta đã sớm phi thăng.
Nhưng phi thăng đâu phải chuyện dễ dàng!
Trong suốt 500 năm qua, chỉ có tổ sư Hoa Sanh làm được, mà bà cũng phải nhờ vào “sát phu để chứng đạo”.
Khoan đã, sát phu để chứng đạo ư?….
Khi mọi người kịp nhận ra, ta đã nổi cơn điên cuồng mà giết sạch những kẻ đã phụ bạc, chế giễu mình.