Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

6:50 chiều – 26/12/2024

Vệ Huyền không chậm trễ, lập tức ôm lấy Triệu Ngọc Nhụy, ba bước nhảy lên nhánh cây cao, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa. Gương mặt hắn dần dần chuyển sang tái mét.

Triệu Ngọc Nhụy nhìn về phía xa, nơi có một bóng đen khổng lồ đang kéo tới, linh khí mạnh mẽ bao phủ khắp nơi. Nàng ta hoảng sợ, không thể tin nổi mà hét lên:

“Đó là gì? Linh lực dao động mạnh như vậy!”

Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, nét mặt vẫn bình thản, chỉ cất giọng nhàn nhạt:

“Không biết.”

Vệ Huyền nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng:

“Là bầy yêu thú. Nhìn sơ qua, toàn bộ đều từ Kim Đan trở lên.”

Hắn nhảy xuống khỏi cây, bước nhanh đến trước mặt ta, khuôn mặt đầy tức giận:

“Dạ Lê, ngươi cố ý phải không?”

Ta nghiêng đầu, bình thản đáp lại:

“Ngươi không phải muốn bảo vật sao? Chỗ này có rất nhiều yêu thú. Còn bảo vật nào quý giá hơn thân thể yêu thú đâu?”

Ánh mắt ta bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại tràn đầy mỉa mai.

Các ngươi muốn nhắm vào ta, vậy để xem các ngươi đối phó thế nào với những thứ trước mắt.

“Nếu giết hết bầy yêu thú này, sẽ thu được bao nhiêu nội đan Kim Đan đây?”

Triệu Ngọc Nhụy giận đến phát điên, đá mạnh một cú vào người ta, hét lên:

“Ngươi điên rồi sao? Nhiều yêu thú như vậy, dù là ngươi của 10 năm trước cũng chưa chắc giết sạch nổi! Ngươi cố tình muốn trả thù chúng ta, đúng không?”

Ta bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang lên:

“Không hẳn. Nhưng nếu là ta của 10 năm trước, có lẽ thật sự có khả năng giết sạch.”

Vệ Huyền sầm mặt, giọng nói đầy khinh thường:

“Ngươi nghĩ mình giỏi giang lắm sao? Bây giờ chẳng phải chỉ là một phế nhân Kim Đan thôi à?”

Ta lạnh lùng đáp trả:

“Vì sao ta trở nên như thế này, chẳng lẽ ngươi không tự biết sao?”

Vệ Huyền nhướng mày, nở nụ cười đầy mỉa mai:

“Đó là do ngươi ngu ngốc, trách ai đây? Ban đầu ta còn có chút thương hại ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại quen thói hạ tiện, cứ thích hạ mình như vậy. Nếu đã như thế, ta cũng chẳng cần nể tình nữa.”

Ta gật đầu, cười nhạt, giọng đều đều:

“Ta chỉ muốn xác nhận một điều. Những chuyện ngươi đã làm với ta, ngươi chưa từng hối hận, đúng không?”

Vệ Huyền cười nhạt, giọng nói đầy sự căm ghét:

“Hối hận? Ta chỉ hận mình không giết ngươi sớm hơn.”

Câu nói của hắn như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng ta. Nhưng thay vì đau đớn, ta chỉ cảm thấy một nụ cười lạnh lẽo trỗi dậy trong tâm hồn, sâu thẳm và quyết tuyệt.

Tốt thôi…!

Nếu đây là những gì ngươi muốn, vậy thì cứ chờ xem.

“Giờ mới cho ngươi cơ hội hãm hại ta. Ai ngờ được một nữ nhân như ngươi, lại độc ác đến vậy.”

Lời của Vệ Huyền vừa dứt, thanh tiểu mộc kiếm giắt bên hông ta bỗng phát ra một tia sáng đỏ nhạt, thoáng qua rồi biến mất. Cùng lúc đó, bầy yêu thú đang càng lúc càng áp sát.

Triệu Ngọc Nhụy hoảng loạn, vội hét lên:

“Vệ Huyền ca ca, đừng lãng phí thời gian với ả ta nữa, mau giết ả ta đi! Chúng ta vẫn còn kịp rời khỏi đây!”

Nhưng ánh mắt của Vệ Huyền lại lướt qua người ta, dừng lại ở đám yêu thú đang ùn ùn kéo tới.

Hắn nheo mắt, trong ánh nhìn lộ rõ vẻ cân nhắc. Cuối cùng, hắn cười nhạt:

“Nguy hiểm thì sao? Đây cũng là một cơ hội. Chúng ta thử xem có thể tiêu diệt hết bầy yêu thú không. Nếu không được thì để nàng ta ở lại đây làm mồi nhử, câu giờ cho chúng ta chạy thoát.”

Lời hắn vừa nói, ánh mắt cũng bừng lên một tia sáng mãnh liệt, như thể bị ý chí cạnh tranh kích thích.

“Ta không tin chuyện mà Dạ Lê có thể làm được, ta lại không làm được.”

Dứt lời, hắn lấy dây trói ta lại, thô bạo đá ta lên một thân cây gần đó.

Ta va mạnh vào thân cây, cơ thể bị ép phải ngồi trên cành cây cao, vừa khéo không thể di chuyển nhưng cũng chẳng gặp nguy hiểm trước bầy yêu thú.

Bên dưới, Vệ Huyền rút ra thanh kiếm bản mệnh, còn Triệu Ngọc Nhụy cũng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt khẩn trương nhưng vẫn liếc ta đầy khinh miệt.

Từ trên cây, ta bình tĩnh nhìn xuống hai người đang chuẩn bị ứng chiến.

Cảnh tượng này, thoạt nhìn có chút nực cười, nhưng trong lòng ta lại không có chút gợn sóng.

Để xem các ngươi có thể làm được đến đâu.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Yêu thú trong sào huyệt này, chỉ thoáng chốc đã tràn ra trước mắt.

Ta thản nhiên quét mắt qua bầy yêu thú, ước tính có khoảng hơn 600 con, tất cả đều ở cấp độ Kim Đan trở lên.

Nếu ta không nhớ nhầm, Vệ Huyền chỉ mới đạt Nguyên Anh sơ kỳ, mà đối phó mười mấy con yêu thú còn dễ, chứ với số lượng thế này…

Quả nhiên, chỉ một lát sau, hắn bắt đầu không chịu nổi.

Trận pháp hắn bày ra lúc đầu, vốn mạnh mẽ, giờ linh lực dần cạn kiệt. Triệu Ngọc Nhụy, người đã kiệt sức từ lâu, thậm chí chỉ biết trốn sau lưng hắn, không ngừng kêu lên:

“Vệ Huyền ca ca, chúng ta mau rời đi thôi! Thu được hơn 20 nội đan Kim Đan là đủ rồi!”

Vệ Huyền cắn môi, không cam lòng, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn đám yêu thú còn lại.

Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến hàng trăm nội đan Kim Đan đang ở ngay trước mắt – đó đều là bảo vật vô giá, nhưng hắn hiểu rõ, giờ đây không thể làm gì được nữa.

Hắn nghiến răng, rút ra hai lá Thần Hành Phù, dán lên người hắn và Triệu Ngọc Nhụy.

Một tia sáng lóe lên, hắn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, xuất hiện ngay trước mặt ta trên cây.

Vệ Huyền nhìn ta từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng như dã thú, giọng nói mang theo sự khinh bỉ và tự mãn:

“Dạ Lê, đừng trách ta. Yếu thì phải chịu. Đó chính là đạo lý của thế giới này – kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt không gợn sóng nhìn thẳng vào hắn. Hắn muốn làm gì, ta đã đoán ra được. Nhưng lúc này, ta chỉ cười nhạt, lòng lạnh như băng.

Rốt cuộc, vẫn là như thế này sao?

“Ngươi chết trước, có thể kéo dài thời gian cầm chân bầy yêu thú, giúp chúng ta tranh thủ cơ hội chạy thoát. Đây cũng coi như việc cuối cùng ngươi có thể làm vì ta. Ngươi không phải yêu ta sao? Vậy thì cam tâm tình nguyện vì ta mà chết đi.”

Vệ Huyền nói xong, thanh kiếm trên tay hắn giơ cao, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chém xuống, máu tươi phun ra không như dự tính của hắn.

Ta không nhúc nhích, chỉ thản nhiên lau vết máu bắn lên mặt mình, chậm rãi đứng dậy.

Bằng một pháp quyết đơn giản, ta cởi bỏ dây trói trên người, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vệ Huyền.

“Những lời này, ta cũng trả lại cho ngươi.”

Ta cất giọng bình tĩnh, từng chữ sắc như dao:

“Ngày xưa ở phàm giới, ngươi từng hứa sẽ vì ta mà chết. Hôm nay, ta chỉ thực hiện lời hứa của ngươi, không có gì là quá đáng.”

Nói xong, ta nhẹ nhàng nâng tay lên, thanh tiểu mộc kiếm vốn luôn trầm lặng bất động, đột nhiên rung lên mãnh liệt, phát ra ánh sáng đỏ rực kỳ dị.

Tia sáng từ thân kiếm lan dọc theo cánh tay ta, kéo dài như một dòng chảy, thẳng đến ngực của Vệ Huyền.

Hắn kinh ngạc đứng sững tại chỗ, ánh mắt dại ra, nhìn tay ta rồi cúi xuống. Trước mắt hắn, ngay tại lồng ngực, một vết sáng đỏ rực đang xuyên thẳng qua.

Cả không gian như đông cứng lại, chỉ còn ta và hắn. Ánh mắt ta lạnh như băng giá, không mang chút cảm xúc nào.

Ngươi tưởng rằng có thể định đoạt số phận của ta sao?

Không, chính ta mới là người quyết định số phận của ngươi.

Cơ thể của Vệ Huyền đã gục xuống, lồng ngực hắn bị đâm thủng một lỗ lớn, máu chảy không ngừng, từng lớp từng lớp loang ra. Nhìn tình trạng này, rõ ràng không thể cứu vãn.

“Ngươi… ngươi dám… Ngươi dám giết ta! Ta là thiên tài của Lâm Kiếm Tông…”

Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã lạnh lùng thúc động thanh tiểu mộc kiếm, bồi thêm một nhát chí mạng.

Kiếm ánh lên ánh đỏ, cắt ngang sự sống còn sót lại. Vệ Huyền trợn trắng mắt, không kịp phản ứng thêm gì, hoàn toàn tắt thở.

“AAAA!!!”

Triệu Ngọc Nhụy hét lên thất thanh, chạy tới ôm lấy cơ thể Vệ Huyền, vừa truyền linh lực vừa bật khóc. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, đầy sự căm phẫn và không tin nổi, hét lên với ta:

“Dạ Lê! Ngươi điên rồi sao? Vệ Huyền là vị hôn phu của ta! Hắn là đệ tử xuất sắc nhất của Lâm Kiếm Tông, là thiên tài thực sự! Ngươi giết hắn, ngươi có biết mình sẽ phải đối mặt với hậu quả gì không? Ta nhất định sẽ về nói với cha ta, bắt ngươi chịu cảnh tan xương nát thịt, chết không toàn thây!”

Ta nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:

“Ồ.”

Rồi ta giơ tay lên, dưới ánh mắt tràn ngập kinh hãi và phẫn nộ của Triệu Ngọc Nhụy, ta dứt khoát và gọn gàng cắt ngang cổ họng nàng.

Máu phun ra, đôi mắt nàng trừng lớn, vẻ mặt đầy sự không cam tâm. Cơ thể nàng ta đổ xuống, nằm cạnh thi thể của Vệ Huyền.

Ta thu kiếm, thần sắc bình thản, giống như vừa làm một việc hết sức đơn giản và hiển nhiên.

Từ giờ trở đi, ai chạm vào ta, chỉ có một con đường duy nhất: Chết.

Triệu Ngọc Nhụy ngã xuống, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, như thể không thể tin được rằng ta thực sự đã lấy mạng nàng ta.

Ta cúi xuống, lục soát túi trữ vật của hai người, gom hết mọi thứ đáng giá. Sau đó, không chút do dự, ta đá cả hai thi thể xuống nơi bầy yêu thú đang tụ tập.

Ta chuẩn bị nhảy xuống khỏi cây, nhưng đột nhiên, một cơn choáng váng ập tới. Ngay sau đó, ta cảm nhận được linh lực xung quanh điên cuồng dồn về phía mình, như những dòng nước xoáy đổ vào cơ thể.

Ta giống như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ mọi linh khí xung quanh.

Trong lòng ta trào dâng sự vui sướng đến cực điểm:

“Trở lại rồi! Tất cả đều trở lại rồi!”

Trước khi bị Dung Chú cướp đi Kim Đan, ta đã đạt đến cảnh giới Đại Thành, chỉ còn cách phi thăng một bước ngắn. Nhưng bước cuối cùng này, ta mãi mãi không thể vượt qua.

Nhiều năm qua, ta không ngừng nghiên cứu các cổ thư, cuối cùng tìm được cách từ cuốn sách của Hoa Sanh Tổ Sư – người duy nhất phi thăng trong 500 năm qua. Sát Phu Chứng Đạo.

Điều kiện để phương pháp này thành công không hề đơn giản: Người “phu” đó phải có tu vi cao và từng phản bội hoặc phụ bạc mình.

Nỗi đau càng sâu, tổn thương càng lớn, thiên đạo ban xuống càng nhiều sự ưu ái.

Ta đứng đó, cảm nhận dòng linh khí tuôn trào trong cơ thể, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bầy yêu thú xung quanh dường như cũng nhận ra sự biến đổi này, chúng hoảng sợ, nhanh chóng tan rã và bỏ chạy tứ phía.

Ta rút ra thanh tiểu mộc kiếm, ánh sáng đỏ rực lại một lần nữa bao trùm lấy nó. Ta nhìn lưỡi kiếm, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nhạt khẽ xuất hiện trên môi:

“Dung Chú, đến lượt ngươi rồi.”

Ta lập tức vẽ một trận pháp tại chỗ, phong tỏa toàn bộ khu vực, giam cầm đám yêu thú đang cố gắng chạy trốn.

Những viên nội đan béo bở tự dâng lên tận miệng, làm sao ta có thể để chúng trốn thoát dễ dàng như vậy?

Yêu thú bị trận pháp giam cầm, phát ra những tiếng gào thét đau đớn, nhưng chẳng mấy chốc, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ta cúi xuống, lục lọi lấy Càn Khôn Đại, bắt đầu gom hết nội đan rải rác trên mặt đất vào túi.

Trên mặt đất, ngoài nội đan ra thì còn có hai thi thể, vẫn còn ấm nóng. Ta liếc qua, mặt không biểu cảm, thản nhiên đá chúng sang một bên, tiếp tục thu gom nội đan.

Đúng lúc này, phía sau ta vang lên tiếng bước chân. Một giọng nói kinh ngạc cất lên:

“Ôi trời, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao lại có nhiều nội đan thế này? Chắc chắn là có cao nhân vừa ra tay, nhưng cao nhân đó đi đâu rồi?”

Một giọng nữ nhỏ nhẹ đáp lại, tràn đầy phấn khích:
m

“Những viên nội đan này đúng là quà từ trên trời rơi xuống. Lần này chúng ta phát tài rồi!”

Bỗng giọng nói của một nam đệ tử khác vang lên, đầy châm chọc:

“Khoan đã, đó chẳng phải là Dạ Lê sao? Sao nàng tap lại đang nhặt nội đan ở đây? Đúng là cái số của ả chó liếm này thật tốt, chuyện tốt thế này cũng để ả ta gặp phải.”

Ta chậm rãi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người vừa đến, trong lòng không gợn chút sóng nào.

Họ muốn gì, ta đều đoán được. Nhưng bây giờ, ta không còn là kẻ sẽ nhẫn nhịn chịu đựng nữa.

“Các ngươi cũng muốn những thứ này? Vậy thì thử xem, các ngươi có tư cách hay không.”

Ta quay lại, đối diện với những ánh mắt quen thuộc.