Vị hôn phu chê ta quá mức kiều mỵ, không giống tiểu thư khuê các của danh môn thế tộc.
Bởi vậy, đối với ta vô cùng lãnh đạm.
Chàng tâm ý đặt nơi biểu muội, khen nàng ôn nhu, đoan trang, hiền lương thục đức, xứng đáng làm chính thê.
Có kẻ đồng liêu hỏi: “Ngươi chẳng phải đã có hôn ước rồi sao?”
Vị hôn phu than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
“Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm trắc thất cho ta, cũng không đến nỗi ủy khuất nàng.”
Lòng ta đau như cắt, uống rượu giải sầu.
Dưới men say, ta gõ cửa phòng vị công tử đang tá túc trong phủ chàng, nhẹ giọng hỏi:
“Ngài có muốn một nương tử không?”
Nam nhân nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch: “Muốn.”